Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1251: Ngoại truyện



Phần thân trên của Vân Nương vẫn là hình người, trong khi phần thân dưới thì trực tiếp biến thành một con chuột bẩn thỉu.

Hìn1h thái chuột có cái eo khá thô. Một người co được giãn được, dám áp chế chính mình như thế thì không thể khinh thường được.

Là một hoàng đế, Tiêu Quân An có thể buông xuống thân phận hoàng tộc của mình và trở nên dịu dàng thân thiện như vậy, thì chắc chắn phải có mưu đồ gì đấy.
Tiêu Quân An kìm nén cảm xúc không vui trong lòng, hắn nở một nụ cười ôn hòa với Hoắc Dư Ninh, dịu d2àng hỏi: “Sao thế?”

Cẩu hoàng đế đúng là cẩu hoàng đế.
Một giọng nói giận dữ xen lẫn âm thanh rung động phát ra từ dưới gầm bàn.

An Kim vén khăn trải bàn lên, đôi mắt đỏ bừng nhìn hằm hằm vào Hoắc Dư Ninh cách đó không xa: “Long thể của hoàng thượng cao quý, sao có thể để cho các ngươi mơ ước hả!”
Hoắc Dư Ninh thu lại sự kiêu ngạo của mình, híp mắt nhìn Tiêu Quân An.

Trên người hoàng đế Đại Càn toát ra phong thái cao quý của hoàng tộc, những người tâm tính không ổn định đều cam tâm thần phục dưới chân hắn, đây chính là phong thái vương giả bẩm sinh.
Cho dù tiền của cô có nhiều đến đâu thì cũng không thể móc sạch ra vì cẩu hoàng đế được.

Tiêu Quân An không chớp mắt, giữ im lặng.
Hoắc Dư Ninh đưa tay xoa xoa trán, trong mắt hiện lên một tia châm chọc, cô biết sẽ như vậy mà.

Ở cái thời đại phong kiến tôn thờ hoàng tộc này, long thể của hoàng đế là vô cùng quý giá, muốn có được máu của đế vương là chuyện cực kỳ khó khăn.
Căn phòng được trang trí lộng lẫy lập tức bị bao phủ bởi màn sương đen dày đặc.

Trong màn sương đen truyền đến tiếng xích sắt kéo lê trên mặt đất, hai bóng người màu đen từ xa bước đến gần, quỳ dưới chân Hoắc Dư Ninh.
Hoắc Dư Ninh hất chiếc cằm thanh tú lên, ngạo nghễ tự tin nói: “Chắc chắn là có thể!”

Đôi mắt của Tiêu Quân An hơi nheo lại, những ngón tay mảnh khảnh đẹp đẽ gõ nhẹ xuống mặt bàn dưới lòng bàn tay.
“Thập điện Diêm La dạy ta giết quỷ, thần linh bên ta, đuổi đi lục sát, thần nào cũng phục, quỷ nào cũng thu, thập điện Diêm La mau mau nghe lệnh, Âm sai ở đâu!”

Hoắc Dư Ninh được bao phủ bởi ánh sáng vàng thần thánh, giống như tiên nữ hạ phàm, quanh người tỏa ra tiên khí.
Rõ ràng là hắn muốn cò kè mặc cả, muốn móc sạch và ép khô Hoắc Dư Ninh.

Hoắc Dư Ninh nhìn ra ý định của cẩu hoàng đế, cô tức quá hóa cười.
Hoắc Dư Ninh hơi híp mắt lại, “lúc trước ngươi hỏi ta làm cách nào để có được những thứ vũ khí có thể nhanh chóng kết thúc được chiến tranh, bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết. Ta muốn lấy khí vận long mạch của hoàng cung, cùng máu của ngươi để mở ra kết giới giữa vương triều Đại Càn và thời đại mà ta đã từng ở. Chỉ cần ngươi mở kết giới thì sẽ có rất nhiều vũ khí, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!”

“Láo xược!”
Hắn không biết phải đối phó với cô gái xinh đẹp có chút tà khí ở trước mặt như thế nào, chỉ có thể theo cô.

Hoắc Dư Ninh không ngờ Tiêu Quân An lại bình tĩnh như vậy, thân là vua một nước, bị gọi là cẩu hoàng đế cũng không hề thấy hắn tức giận, còn nở nụ cười với cô nữa.
Cái đuôi phía sau cô ả biến lớn phải dài chừng khoảng một mét, vì quá sợ hãi mà nó đang run 2rẩy dữ dội.

Phần hầu kết của Tiêu Quân An chuyển động, hắn cảm thấy cổ họng hơi khô, và cảm giác muốn nôn lại ập đến.
Nhìn thấy máu nhiều cũng không đáng sợ, nhưng cái dáng vẻ nửa người nửa yêu ghê tởm này khiến hắn cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thầ7n đều vô cùng khó chịu.
Cô khẽ hừ một tiếng: “Ồ!”

Khi Tiêu Quân An ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt Hoắc Dư Ninh đã biến mất, hai tay cô nhanh chóng bấm pháp quyết.
Các đường nét trên khuôn mặt của hắn sắc nét, khí khái anh hùng, và đẹp trai đến mức khiến người ta khó có thể rời mắt khỏi hắn.

Không thể không thừa nhận rằng, với một khuôn mặt xuất chúng như vậy, sử dụng thủ đoạn mỹ nhân kế có thể nói là trăm phát trăm trúng.
Đôi môi mỏng của hắn mấp máy, tiếp tục hỏi: “Vậy còn lũ lụt phía nam, hạn hán ở phía bắc, An mỹ nhân có ý kiến như thế nào?”

Hoắc Dư Ninh mở to hai mắt, khóe môi giật giật, trên mặt là biểu cảm không thể tin nổi.
Một người luôn ở vị trí cao như hắn tâm tính sẽ rất cứng cỏi, và quen cái kiểu mình ta là nhất.

Nếu như toan tính không đạt tới nhu cầu của hắn thì chắc chắn hắn sẽ phản công.
“Không phải chứ, trước đó chúng ta chỉ nói ta sẽ cung cấp vũ khí cho ngươi, giúp ngươi giải quyết lũ ma quỷ đang làm loạn kia, chứ đâu có nói còn muốn giúp ngươi xử lý cả thiên tai nữa.”

Dân chúng của vương triều Đại Càn nhiều như thế, muốn cứu hết bọn họ thì phải bỏ ra rất nhiều tiền.
Hoắc Dư Ninh dời ánh mắt, nhìn xuống con chuột tinh dưới chân mình, cô quyết định trực tiếp đưa tiễn đối phương, cho tên cẩu hoàng đế kia một đòn ra oai phủ đầu.

Dù sao cô cũng không phải là một cô gái nhỏ thiếu não chỉ biết nhìn vào sắc đẹp.
Không chỉ có An Kim, đến ngay cả Mục Vạn Thanh và những hộ vệ khác cũng cảnh giác nhìn Hoắc Dư Ninh.

Như thể cô vừa nói một chuyện điên rồ, đại nghịch bất đạo gì đó.
Dù nụ cười kia không thật sự là cười, nhưng chỉ cần gương mặt xuất sắc kia nở nụ cười dịu dàng thôi, thì đã đủ khiến hầu hết phụ nữ phải rụng tim.

Tiêu Quân An phản ứng như vậy lại khiến Hoắc Dư Ninh cảm thấy kinh dị.
Vẻ mặt của Tiêu Quân An hờ hững, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Hoắc Dư Ninh như thể đang nhìn một vật hiếm thấy.

Hắn không nghi ngờ lời nói của đối phương, nhưng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng cô.
Tiêu Quân An khẽ cau mày, hiển nhiên hắn không ngờ Hoắc Dư Ninh lại có kế hoạch như vậy.

Hắn lên tiếng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng dễ nghe như cũ: “An mỹ nhân, nàng xác định những vũ khí kia có thể giải quyết chiến sự ở biên cảnh?”
Nếu như việc này truyền đến triều đình, đám văn võ bá quan sẽ xé xác cô cho xem.

Hoắc Dư Ninh không phải là không có biện pháp có được máu của Tiêu Quân An, nhưng không thể làm lén lút, đối phương phải cam tâm tình nguyện hiến máu cho cô mới được.
Hắn quét mắt về phía Vân Nương rồi trầm ngâm nói: “Vậy còn những yêu ma đang làm loạn dân gian?”

Hoắc Dư Ninh liếc mắt, cô chỉ vào Vân Nương đang nằm rạp ở dưới đất: “Không phải ta đã nói rồi sao, ta không bao giờ biết sợ lũ yêu ma quỷ quái này, ta chỉ cần vài phút là quét sạch được bọn chúng!”
Hoắc Dư Ninh mặc dù trông có vẻ không tim không phổi, nhưng cô là công chúa nhỏ nhà họ Hoắc, mà nhà họ Hoắc lại là gia tộc có quyền thế nhất ở nước Hoa, hoàn toàn xứng đáng là danh môn vọng tộc.

Từ nhỏ cô đã được dạy về thủ đoạn và lòng dạ của người đứng ở vị trí cao, nên cô biết rất rõ chuyện này.
“Hắc Vô Thường gặp qua công chúa!”

“Bạch Vô Thường gặp qua công chúa!”

Hắc Bạch Vô Thường thần phục dưới chân Hoắc Dư Ninh, tư thế khiêm tốn, giọng điệu vô cùng cung kính.