Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1256: Ngoại truyện



Theo sự sắp xếp của Tiêu Quân An, các đại thần đang quỳ trong điện Cần Chính lần lượt rời đi.

Sau khi các trọng thần trkong triều rời đi hết, Tiêu Quân An vẫn không dừng lại.

Hắn đứng trước bàn, nhìn chăm chú vào đống tấu chương trên bàn.c

Cung Trữ Tú.

Hoắc Dư Ninh biết những việc An Kim công công đã làm, cũng biết đối phương vì thân phận hiện nay khác với trước kia của cô, nhưng vẫn muốn làm trò giết gà dọa khỉ để uy hiếp cô.
Mới đầu cô ta cũng không để ý, chỉ cảm thấy hoàng đế và công chúa nhỏ nhà họ Hoắc thích chơi thế nào cũng được, chỉ cần đừng lôi cô ta vào là được.

Cung nữ Lục Liễu bên cạnh Tô Tĩnh Thư thông báo tin tức, hoàng thượng muốn phong An mỹ nhân làm hoàng hậu, nhưng Tô Tĩnh Thư chẳng quan tâm.

Cho đến khi cô ta biết được vào ban ngày, tiểu thái giám đã đắc tội với ai đó ở hồ nước nên bị đưa đến Thận Hình tư.
Liễu Lục cúi đầu, cung kính trả lời: “Là An công công ở bên cạnh hoàng thượng ạ, không chỉ có tiểu thái giám kia bị phạt, mà tất cả các cung nhân đi theo An mỹ nhân quậy phá chỗ hồ nước đều bị đưa đến Thận Hình tư.”

“Phải nghĩ biện pháp mang tiểu thái giám kia ra ngoài, tốt nhất là sắp xếp hắn ở trong cung Chung Túy.”

Tô Tĩnh Thư im lặng một lúc rồi đứng dậy, ra lệnh cho Lục Liễu hầu hạ mình mặc quần áo.
Cô phải đợi đến ngày thần hồn của đối phương khôi phục.

Chuyện vui thế này không thể dễ dàng thả đi như vậy được.

Hôm sau.
“Cái gì?!”

Nằm ở trên giường, Tô Tĩnh Thư đang ngẩn người chống tay trên gối, nghe thấy vậy lập tức ngồi thẳng dậy.

Hơi thở hung ác trên người cô ta bởi vì khiếp sợ và tức giận mà thoáng bộc phát ra ngoài, cô ta truy hỏi: “Ai phạt? Lý do là gì? Hiện tại người còn sống không?”
Nhưng nếu mấy cung nhân chơi đùa cùng cô thật sự bởi vì chuyện này mà mất mạng, thì thật quá oan.

Cô phái Đào Thanh qua chỗ hoàng thượng một chuyến, thả những cung nhân kia ra khỏi Thận Hình tư, nếu có thể thì tốt nhất là thả bọn họ ra khỏi cung, thà rời cung còn hơn mất mạng.

Lúc Đào Thanh đi ra khỏi cửa phòng, Hoắc Dư Ninh gọi cô ta dừng lại, cô nói, trong mắt hiện lên sự hứng thú: “Đừng thả tên tiểu thái giám bắt cá trong hồ nước cho ta, sắp xếp hắn ở bên cạnh ta đi.”
Buổi lễ sắc phong.

Hoắc Dư Ninh bị cung nhân đánh thức từ sáng sớm nên khá cáu kỉnh, cô để cho cung nhân trang điểm cho mình với đôi mắt ngái ngủ.

Cho đến khi trời tờ mờ sáng, cô được hầu hạ khoác lên mình bộ phượng bào, ánh mắt cô mới dần tỉnh ngủ.
Gương mặt Hoắc Dư Ninh lạnh lùng, khóe mắt cô hơi nhướng lên, nhìn người mặc bộ phượng bào thêu chim phượng màu vàng trong gương đồng.

Bộ đồ của hoàng hậu rất uy nghiêm, chiếc trâm phượng cài trên tóc quá tinh xảo đẹp đẽ.

Đôi mắt đen láy xinh đẹp của Hoắc Dư Ninh sâu thăm thẳm, trong mắt cô hiện lên tia nhìn lạnh lẽo.

Cứ như vậy kết hôn, không có cha mẹ chứng kiến, không có các anh trai chúc phúc.

Cho dù là kế sách tạm thời, một khi bái trời đất, ai có thể nói là giả.