Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 126: Hoặc chi, sau này cô ấy là chủ nhân của cô



Tần Nguyễn vươn tay gõ nhẹ lên tấm ảnh Tiêu Vân Sâm trên màn hình điện thoại, ánh mắt cô hờ hững.

Mười triệu không nhiều nhưng cũng không í1t.

Đối với Tần Nguyễn bây giờ, số tiền này có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nhưng Hoắc Vân Tiêu quả dịu dàng, anh luôn duy trì phong thái khiêm tốn nho nhã và đầy kiên nhẫn.

Sựyêu chiều của anh đối với Tần Nguyễn quá rõ ràng, khiến cô không thể từ chối người đàn ông này được.

“Vâng.”
Lộ Văn Bân không từ chối người đại diện của Tiêu Vân Sâm ngay, mà định hỏi trong nhóm xem có ai nhận không.

T0ần Nguyễn nhấp vào khung chat và bắt đầu gõ chữ.

Tần Nguyễn: [@Ngọc Tỉnh Lộ Đạo Nhân/ Tôi sẽ nhận vụ làm ăn này, xin hãy giúp tôi liên lạc, có tiền thì cùng nhau kiếm, ai gặp cũng có phần!]
Sau khi kiểm tra xong, Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu được đưa đến phòng chờ riêng của nhà họ Hoắc ở bệnh viện này.

Từ đầu đến cuối, Hoắc Tam gia đều ở bên cạnh Tần Nguyễn.

Bây giờ cả hai đang ngồi trong phòng khách, và không nói với nhau câu nào.
Sự hứng thú của Tần Nguyễn đối với sát khí t2rên người Tiêu Vân Sâm còn lớn hơn nhiều so với số tiền đó.

Chỉ nhìn mấy tấm ảnh trên màn hình thôi mà Tần Nguyễn đã có thể cảm nhận được 7sát khí dày đặc trên người đối phương, không biết anh chàng này có thể mang đến niềm vui bất ngờ nào cho cô không.

Sát khí, chính là thử Tầ7n Nguyễn có tiền cũng không mua được. Môn phái Ngọc Tình đã nhận vụ làm ăn này, đồng môn của Lộ Văn Bân từng tiếp nhận, nhưng cuối cùng lại quay về2 mà chẳng làm được gì.
Từ đầu đến cuối Hoắc Vân Tiêu đều chăm chú nhìn Tần Nguyễn. Dựa vào quan sát vừa rồi, anh rất chắc chắn rằng cô gái này đã quên mất sự tồn tại của mình.

Anh đưa tay ra cầm lấy điện thoại của Tần Nguyễn, ấn nút tắt màn hình, sau đó lại đặt điện thoại vào tay cô,

Bắt gặp ánh mắt trách móc của Tần Nguyễn, Tam gia thở dài nhắc nhở: “Em đã nhìn chằm chằm vào điện thoại rất lâu rồi.”
Tần Nguyễn cầm điện thoại, vẻ mặt áy náy: “Em xin lỗi...”

“Em không cần phải xin lỗi anh.” Hoắc Vân Tiêu ngăn cản lời xin lỗi của cô: “Có gì lát nói sau, chúng ta đã đến bệnh viện rồi, trước tiên kiểm tra thân thể nhé?”

Nghĩ đến sát khí trên người ảnh đế họ Tiêu, Tần Nguyễn chỉ muốn lao đến nhà anh ta ngay lập tức.
Ngọc Tỉnh Lộ Đạo Nhân: [Tần đạo hữu thật là hào phóng!

Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Chị Nguyễn, cuối cùng chị cũng xuất hiện - biểu tượng mắt sáng lên] Tần Nguyễn đang muốn trả lời thì một bàn tay mảnh khảnh bỗng duỗi tới.

Dáng vẻ đầy vẻ xa cách và hờ hững của cô lập tức biến mất.
Hàng lông mày như vẽ của Hoắc Vân Tiêu hơi nhướng lên, đôi mắt sâu thẳm lộ vẻ cao quý, chỉ một thay đổi đơn giản cũng mang đến cảm giác áp chế vô hạn, khiến người khác sinh ra cảm giác sợ hãi với anh. Đôi mắt lạnh lùng của Hoắc Vân Tiêu nhìn về phía Hoắc Chi đang đứng sau lưng Hoắc Xuyên, anh vẫy tay với cô ta.

Hoắc Chi cung kính bước nhanh về phía trước, củi đầu rủ mắt.

“Tam gia.”

Nhìn cảnh tượng này, đôi mắt đẹp của Tần Nguyễn không hề có cảm xúc gì.