Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 127: Tam gia



Sự phục tùng tận sâu trong xương tủy cùng với lòng trung thành với nhà họ Hoắc khiến Hoắc Chi hành động trong vô thức.

Cô ta đặt tay ph1ải lên vai trái và hơi cúi người. “Thuộc hạ Hoắc Chi, xin ra mắt Tam thiếu phu nhân.”

Một loạt động tác nhanh chóng liền mạch, không c2ho Tần Nguyễn bất cứ cơ hội phản ứng nào. Ngón tay thon dài của Hoắc Vân Tiêu gõ nhẹ lên mặt bàn, anh nhẹ giọng nói: “Sau này cô sẽ có trách7 nhiệm bảo vệ an toàn cho phu nhân.” “Vậy cô ấy cũng đi học cùng em à? Em không thích bị người khác chú ý quá nhiều, như vậy không tốt lắm.”

Đối mặt với lợi ích và sự tiện lợi của mình trong tương lai, Tần Nguyễn sẽ không thỏa hiệp.

“Hoắc Chi có chừng mực, cô ấy sẽ không đi theo kè kè bên cạnh em đâu. Bình thường em không nhìn thấy Hoắc Chi, nhưng chỉ cần em có việc muốn gọi thì cô ấy nhất định sẽ xuất hiện.”
Anh nhìn cô bé đối diện bằng ánh mắt dịu dàng, đôi môi mỏng khẽ hé mở: “Nguyễn Nguyễn, anh gọi em như vậy được không?”

Tần Nguyễn khẽ gật đầu, cha, anh cả và anh hai cũng gọi cô như vậy.

“Nguyễn Nguyễn, em vẫn còn nhỏ tuổi, tuy bụng chưa lộ ra ngoài nhưng không có gì đảm bảo có một số việc sẽ không xảy ra sai sót. Hoắc Chi đã lớn lên trong nhà họ Hoắc từ nhỏ, cô ấy là người đáng tin cậy, có Hoắc Chi ở bên cạnh em thì anh cũng yên tâm.”
Bình thường đi thu th0ập sát khí kiểu gì cũng sẽ phát hiện một số chuyện linh dị, nếu có Hoắc Chi ở bên cạnh thì Tần Nguyễn làm gì cũng không tiện.

Anh nhìn khẩn cầu trong mắt Tần Nguyễn quá rõ ràng, làm Hoắc Vân Tiêu có muốn bỏ qua cũng không được.

Anh phải người đến bên cạnh cô bé này là vì lo lắng cho sự an toàn của cô, vẫn còn rất nhiều tình tiết trong cái đêm ở khách sạn Hoàng Đình mà họ chưa biết, Hoắc Vân Tiêu phải đề phòng rắc rối trước khi nó xảy ra.
Tam gia xua tay với Hoắc Xuyên và Hoắc Chi, anh nói: “Hai người ra ngoài trước đi.”

Hai người lập tức rời khỏi phòng. Phòng khách rộng rãi chỉ còn Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn.

Hoắc Vân Tiêu ngồi thẳng người, hai tay chống trên bàn, các ngón tay đan vào nhau.
Tần Nguyễn cụp mắt ngắm nghía chiếc điện thoại mà cô chưa hề mở khóa kể từ khi xuống xe bước vào bệnh viện. “Anh sợ em gặp nguy hiểm, anh cũng yên tâm hơn khi có người ở bên cạnh em.” Vẻ mặt Hoắc Vân Tiêu dịu đi: “Nguyễn Nguyễn, em ngoan chút nhé?” Nếu những người khác có mặt ở đây, bọn họ chắc chắn có thể nghe ra giọng điệu dỗ dành của Tam gia.

Thật ra Hoắc Vân Tiêu cũng hơi bất đắc dĩ, Tần Nguyễn trông có vẻ đơn thuần đấy, nhưng thật ra rất khó đoán được suy nghĩ của cô.

Cho dù là anh cũng không thể nhìn thấy được cô,

Trên người Tần Nguyễn có rất nhiều bí mật mà thỉnh thoảng cô lại vô tình lộ ra. Lúc đầu Tần Nguyễn đã chuẩn bị kiên quyết từ chối đến cùng, tự nhiên thêm ra một người ở bên cạnh, sau này cô sẽ khá bất tiện khi hành động.

Nhưng vì câu nói cuối cùng của Hoắc Vân Tiêu lại khiến Tần Nguyễn nhớ tới một số ký ức.

Em ngoan một chút.