Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1261: Ngoại truyện



Lý do lớn nhất khiến Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ ngứa mắt với Tiêu Quân An, là vì hắn đã chạm vào rất nhiều phụ nữ.

Cho dù Tiêu Quâ1n An là hoàng đế của một thế giới khác, nhưng nếu muốn có được em gái họ, thì vẫn là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Hoắc An Kỳ gật đầu với cô: “Được, em tránh xa một chút.”

Trong lúc Hoắc Dư Ninh lắp ráp vũ khí, vũ khí do ám vệ nhà họ Hoắc vẩn chuyển gần như lấp đầy sảnh lớn.
Cậu nở một nụ cười u ám với Tiêu Quân An rồi cảnh cáo: “Tốt nhất là như thế.”

Hoắc An Kỳ khẽ gật đầu: “Tốt lắm.”
Hoắc Dư Ninh cảm nhận được hơi thở vui vẻ tràn ngập xung quanh người cẩu hoàng đế, cô biết người này cố ý.

Trong nhận thức của Hoắc Dư Ninh, Tiêu Quân An là một người bên ngoài thì tốt đẹp nhưng bên trong đen sì sì.
Đôi mắt của hai anh em sắc bén như lưỡi dao gió, đâm thẳng vào Tiêu Quân An.

Hoắc Dư Ninh giơ chân đá vào người đàn ông bên cạnh, đôi mắt đẹp ẩn chứa lửa giận: “Đừng bắt nạt hai anh trai tôi!”
Nói xong, Hoắc Diêu ra lệnh cho ám vệ nhà họ Hoắc ở phía sau, lần lượt ném từng hòm vũ khí vào gương nước.

“Rầm!”
Nhìn những chiếc hòm gỗ nặng nề, Tiêu Quân An liếc mắt ra hiệu cho Mục Vạn Thanh.

Đối phương cúi người hành lễ rồi nhanh chóng tiến vào thiên điện.
Một câu trên danh nghĩa đủ để chứng minh quan hệ đôi bên cùng có lợi.

Cho dù Hoắc Diêu không tin thì cũng chỉ đành phải chấp nhận, ai bảo em gái không ở địa bàn của mình.
Bọn họ 2là dòng dõi của Đại Đế Phong Đô, nhân duyên của họ đã được định sẵn từ lâu.

Lần này em gái đi tới Đại Càn độ kiếp, rất có thể 7là tình kiếp.
Nhưng nếu người này là một quả dưa nát thì cũng không thể chấp nhận được!

Tiêu Quân An mỉm cười, nhẹ nhà7ng giải thích: “Hôm nay là hôn lễ của trẫm và hoàng hậu, bọn ta đã bái trời đất, quỳ lạy tổ tiên trong thái miếu rồi, nàng ấy đã là ho2àng hậu trên danh nghĩa của trẫm. Chỉ cần nàng ấy là hoàng hậu một ngày, trẫm tuyệt đối không để nàng ấy phải chịu uất ức. Hai người l0à anh trai của hoàng hậu, trẫm gọi một tiếng quốc cữu cũng không sai.”
Hoắc Dư Ninh cầm vũ khí đã lắp ráp xong, đôi mắt sáng lấp lánh vẻ phấn khích.

Cô vừa nghiên cứu, vừa hô lên với bên kia chiếc gương: “Anh hai, đây là vũ khí nhà chúng ta mới nghiên cứu à?”
Ngay sau đó, một nhóm Ngự Lâm quân được huấn luyện nghiêm chỉnh mặc áo giáp chỉnh tề nhanh chóng đi ra từ thiên điện.

Bọn họ không hề nhìn ngang liếc dọc, dưới sự chỉ đạo của Mục Vạn Thanh, bọn họ vận chuyển từng hòm vũ khí theo mật đạo ra ngoài thành.
Hoắc An Kỳ nhẹ nhàng cười nói: “Đúng vậy, vẫn chưa công bố ra ngoài đâu, tầm bắn xa hơn đời trước, lực sát thương tăng lên 50%.”

Hoắc Dư Ninh yêu thích đến mức không bỏ xuống được, cô chỉ muốn thử ngay lập tức.
Nghĩ đến hoàng thất cùng với bá quan văn võ ở bên ngoài, Hoắc Dư Ninh kìm nén trái tim đang đập mạnh của mình.

Hoắc Dư Ninh ngẩng đầu nhìn anh hai trong gương, cười híp mắt thành hình trăng lưỡi liềm: “Em rất thích!”

Tiêu Quân An nhìn chằm chằm vào đồ vật trong lòng Hoắc Dư Ninh, nó giống một vũ khí bằng sắt đen với hình dạng kỳ lạ, cao gần bằng nửa chiều cao của cô.