Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1264: Ngoại truyện



Sau ba ngày, tin tức cửa ải Hà Thanh thất thủ được gửi khẩn cấp đến kinh thành.

Lần này, Tiêu Quân An không hề tức giận khi biết tin.
Nhưng khi nhìn thấy số lượng binh sĩ tử trận, vẻ mặt hắn nhất thời tràn đầy đau buồn, sự đau thương trong mắt bị hàng mi hơi rũ xuống che2 đi. Tại cung Vị Ương ở hậu cung.

Hoắc Dư Ninh mặc quần áo bình thường, nhàn nhã ăn hạt dưa, cười híp mắt0 nhìn người phụ nữ ngồi phía đối diện.
Hoắc Dư Ninh nhổ hạt dưa trong miệng, khóe mắt liếc ra ngoài, nhìn chằm chằm vào gã thái giám trẻ đang quỳ trong góc.

Tô Tĩnh Thư ngồi thẳng lưng trên ghế, cô ta nói thẳng: “A Noãn, người đàng hoàng không nói chuyện mờ ám, hôm nay tôi đến đây là để đòi người.”
Nụ cười trên mặt Hoắc Dư Ninh vẫn không giảm: “Người đàn ông này đã không còn bộ phận quan trọng nhất, dì muốn gã làm gì?”

Gã thái giám trẻ quỳ trên mặt đất mồ hôi đầm đìa, toàn thân run rẩy.
Cô ta vội đứng dậy đi về phía trước, giật lấy gã thái giám trẻ từ trong tay đối phương.

Tiểu công chúa, cháu đừng vòng vo nữa, tôi chắc chắn phải có được người này, cháu nói ra yêu cầu của mình đi.”
Gã không rõ hai người phụ nữ cao quý nhất trong cung muốn làm gì, chỉ cảm thấy tính mạng của mình sẽ kết thúc vào ngày hôm nay.

Thấy Hoắc Dư Ninh véo cằm gã thái giám đỏ bừng, Tô Tĩnh Thư ngồi không yên.
Tiê7u Quân An ngước mắt nhìn đám quan viên với vẻ mặt sợ hãi đang quỳ trong đại điện.

Hắn mệt mỏi vẫy tay với An Kim, đối phương bước lên p2hía trước hô: “Bãi triều!”
Tô Tĩnh Thư không gọi Tam tiểu thư hay công chúa nhỏ nhà họ Hoắc, cô ta gọi thẳng tên thân mật của đối phương để hai người gần nhau hơn.

Hoắc Dư Ninh xua tay, để đám cung nhân trong điện rời đi, chỉ để lại một mình Đào Thanh.
Tô Dũng Minh trấn thủ cửa ải Hổ Khẩu ở biên giới phía Bắc, chắc chắn lúc này kỵ binh Hung Nô đã tiến đến dưới thành.

Mục V7ạn Thanh đã lên đường được ba ngày, cho dù đi gấp thì cũng phải đợi thêm hai ngày nữa mới có thể giao vũ khí đến tay Tô tướng quân.
Hoắc Dư Ninh không thể ngờ được, Tô quý phi trong truyền thuyết lại là người quen ở thế giới hiện đại.

Lần này thì vui rồi.
Hoắc Dư Ninh cười tủm tỉm, cô tiến lên phía trước, ghé sát vào tai Tô Tĩnh Thư rồi cười hỏi: “Dì Tô, tôi rất tò mò, kiếp này dì và hắn sẽ quan hệ kiểu gì, hay là dì thỏa mãn sự tò mò của tôi đi?”

Giọng nói của Hoắc Dư Ninh không lớn, nhưng gã thái giám trẻ bên cạnh Tô Tĩnh Thư có thể nghe được rất rõ ràng.
Chỉ cần có cơ hội, Tô quý phi chỉ muốn dính chặt vào người hoàng đế.

Tô Tĩnh Thư cau mày, quyến rũ hỏi: “A Noãn dậy thì rồi à? Cũng đúng, con gái lớn rồi cũng nên ăn mặn.”
Tô Tĩnh Thư không tin Hoắc Dư Ninh không biết Nam Cung Sưởng là gì của mình.

Cô gái này gây khó dễ, rõ ràng muốn xem kịch vui.
Sắc mặt gã tái nhợt, chỉ muốn ngất đi.

Trong hậu cung này ai mà không biết Tô quý phi rất tàn nhẫn, cô ta chỉ một lòng một dạ với hoàng thượng.
“…” Hoắc Dư Ninh nghiêm mặt, hoàn toàn không nói nên lời.