Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1265: Ngoại truyện



“Không được!”

Hoắc Dư Ninh tỉnh táo lại, cô tiến lên ngăn cản người vừa bước ra cửa cung.

Hoắc Dư Ninh rút cây roi vàng bên hông, vukng nó ra cuốn lấy thắt lưng gã thái giám rồi kéo trở lại đại điện. Nếu đã như vậy, hắn sẽ thành thật trả lời bất cứ câu hỏi nào của chủ nhân, chỉ cần cho hắn được ra đi thanh thản.

“!” Tô Tĩnh Thư nhất thời không thở nổi, tâm trạng bực bội một cách khó hiểu.

Đây không thể nói là hèn mọn nữa, mà thực sự giẫm người khác vào tận vũng bùn.
Trong lòng Tô Tĩnh Thư vừa oán trách sắp xếp của Tần Nguyễn, vừa cảm thấy thái độ khúm núm của Nam Cung Sưởng lúc này giống mình mấy chục năm trước, trong lòng cô ta thoáng có một chút thoải mái.

Đương nhiên, Tô Tĩnh Thư vẫn có một tí xíu đau lòng, nhưng sự thương cảm này có thể bỏ qua.

Hoắc Dư Ninh đi một vòng quanh gã thái giám đang quỳ, đôi mắt có thể nhìn thấu mọi thứ trên đời phát hiện hơi thở của Long tộc thượng cổ trên người hắn.
“Huỵch!”

Gã thái giám bị chiếc roi vàng kéo trở lại, cơ thể đập cxuống đất khiến sắc mặt gã tái nhợt vì đau.

Tô Tĩnh Thư rất đau lòng khi nhìn thấy cảnh này, cô ta trợn mắt, gầm lên: “Hoắc Dư Ninh!”
Hoắc Dư Ninh ngoáy lỗ tai, cười nói: “Tôi không điếc, dì nói nhỏ một chút.”
Hoắc Dư Ninh nhẹ giọng hỏi: “Là chữ nào?”

Gã thái giám quỳ trên mặt đất dập đầu, vẻ mặt chết lặng nói: “Xướng có nghĩa là kỹ xướng, nô tài do kỹ nữ sinh ra nên có thân phận hèn mọn ạ.”

Sau tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay, hắn chắc chắn không thể sống sót để rời đi.
“Nô tài cảm ơn Quý phi nương nương ban tên.”

Tô Tĩnh Thư cảm thấy bực bội, cố gắng kiềm chế rồi đỡ gã thái giám đứng dậy, cô ta nói rất nhanh: “Được rồi, anh đứng dậy đi, đi ra ngoài chờ bản cung.”

A Sưởng quỳ trên mặt đất, cẩn thận ngẩng đầu nhìn hoàng hậu.
Người này không có vật biểu tượng của đàn ông, lại còn trở thành con của kỹ nữ, sau khi vào cung bị đặt biệt danh là Xướng, có thể nói là vô cùng thê thảm.

Tô Tĩnh Thư thở một hơi thật dài để trút bỏ sự bực bội trong lòng, cô ta bước lên phía trước, nói với thái giám đang quỳ trên mặt đất: “Sau này tên của anh là A Sưởng, có nghĩa là sáng sủa và lâu dài, hy vọng anh làm gì cũng thuận lợi bên trong cung cấm.”

Hoắc Dư Ninh không ngờ Nam Cung Sưởng sẽ thảm như vậy, cho nên không ngăn cản Tô Tĩnh Thư.
Dù sao cũng là người của đối phương, cô không định chia rẽ hai người họ.

A Sưởng trợn mắt, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên và lo lắng.

Tô quý phi thân phận cao quý, đối phương lại ban tên cho hắn, hắn chỉ có thể dập đầu cảm ơn.
Hoắc Dư Ninh phất tay với hắn, không còn tâm trạng chơi đùa lúc trước nữa: “Ra ngoài đi, sau này ngươi là người của cung Chung Túy.”

“Nô tài cáo lui.”

A Sưởng quỳ gối lui về phía sau vài bước, sau đó mới đứng dậy xoay người rời đi.

Sắc mặt của Tô Tĩnh Thư hơi bực bội, cô ta liếc mắt nhìn Hoắc Dư Ninh: “Nói đi, rốt cuộc thì cháu muốn làm gì?”

Công chúa nhỏ trả lời: “Hắn là thần thú Long tộc thời thượng cổ, tôi muốn hắn làm việc theo mệnh lệnh của tôi sau khi phục hồi.”