Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1267: Ngoại truyện



Binh lính Hung Nô quá đông, bọn chúng giống như những con giòi trong xương, lúc nha lúc nhúc lao tới cổng thành.

Dưới hỏa công của kbinh lính Đại Càn, binh lính Hung Nô vẫn leo lên mà không sợ chết. Ông ta đè nén nghẹn ngào trong cổ họng, ra lệnh cho các tướng lĩnh xung quanh: “Cử toàn quân làm thành tường người phong tỏa cửa thành, không cho phép bất kỳ binh lính Hung Nô nào vào được, trừ khi bước qua xác của bọn họ!”

Phó tướng nghe vậy sửng sốt, sau đó hai mắt đỏ lên: “Vâng, tướng quân!”
Nhìn thấy đồng bào Đại Càn ngã xuống và bị kẻ thù dồn vào đường cùng, trong lòng họ tràn ngập ý muốn báo thù.

Nghe thấy tiếng hét của Ngự Lâm quân, ánh mắt của những binh lính Đại Càn đang chiến đấu với kẻ thù trên tường thành đều ngạc nhiên.
Những thùng nước nóng nghi ngút khaói được các binh lính khiêng lên tường thành.

Bọn họ đi tới chiếc thang của những người Hung Nô sắp leo lên tường thành rồi dội nước sôi xuống.
Khi Mục Vạn Thanh phóng ngựa thật nhanh đến cửa ải Hổ Khẩu, hắn ta nhìn thấy cảnh tượng chấn động cả thể xác lẫn tinh thần này.

Mục Vạn Thanh kìm nén sự chấn động trong lòng, lập tức ra lệnh cho mọi người mở hòm vũ khí rồi lên tường thành hỗ trợ.
Giết!”

Những binh lính trên tường thành cũng hô theo, bọn họ chém giết binh lính Hung Nô càng thêm mạnh mẽ.
Hôm nay bọn họ quyết tử chiến với Hung Nô, vì cơ hội sống sót rất mong manh nên dù chết, họ cũng muốn kéo thêm vài cái đệm lưng.

Máu bắn tung tóe, từng xác người ngã xuống.
Khi nhìn thấy những vũ khí bằng sắt kỳ lạ do Ngự Lâm quân khiêng tới, trong lòng bọn họ tràn ngập khát vọng sống sót mãnh liệt.

Hơn một vạn Ngự Lâm quân lao lên tường thành, đẩy quân bên mình đã kiệt sức sang một bên, bọn họ đặt vũ khí lên tường thành rồi chĩa họng súng đen nhánh xuống binh lính Hung Nô phía dưới thành.
“Bùm! Bùm!”

Tiếng va chạm to lớn vang lên.
Một vạn Ngự Lâm quân dùng tốc độ nhanh nhất khiêng vũ khí dài gần một mét và đạn dược sung túc, thắt lưng đeo vài quả lựu đạn, bọn họ khẽ gầm lên rồi lao về phía cổng thành.

“Bệ hạ phái bọn ta đến đây chi viện!”
Trong số đó có những người con anh dũng của Đại Càn, cũng có binh lính Hung Nô tham lam.

Trận chiến này, cả Đại Càn lẫn Hung Nô đều thiệt hại nặng nề, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cửa ải Hổ Khẩu chắc chắn sẽ thất thủ, đây là sự thật mà tất cả binh lính Đại Càn đều biết rõ.
Tô Dũng Minh nắm chặt thanh đao trong tay, hét to: “Giết!”

“Giết!”
Nhưng bọn họ không muốn từ bỏ, liều mạng chém giết binh lính Hung Nô, cho dù cụt tay đứt chân, bọn họ vẫn dùng hàm răng của mình để gây tổn thương cho binh lính Hung Nô.

Bọn họ đã giết đỏ cả mắt, giống như địa ngục Tu La, ngọn lửa căm hận cháy rừng rực trong mắt khiến người khác phải sợ hãi.
“Các huynh đệ, bọn ta đến rồi!”

“Giết! Giết chết lũ khốn nạn này!”
Binh lính Hung Nô đang đánh vào cửa thành, sắt nóng chảy còn chưa thành hình, dưới lực va chạm cực lớn, khó bảo đảm sẽ không bị phá vỡ.

Tô Dũng Minh nghiến chặt răng, trong mắt tràn đầy đau khổ.
Ngay sau đó, rất nhiều binh lính Hung Nô lại leo lên, Tô Dũng Minh lại giết đỏ mắt một lần nữa.

“Bùm!”
Những tiếng hét thảm thiết vang lên, khiến người nghe cảm thấy hả giận và sung sướng.

Nhưng binh lính Hung Nô quá nhiều, hàng vạn thi thể chất đống thành một ngọn núi dưới thành đã tạo thuận lợi để người Hung Nô leo lên.
Mục Vạn Thanh dẫn theo ám vệ của hoàng gia leo lên thành lâu, hắn ta lập tức ra lệnh quét dọn chiến trường và cứu chữa thương binh.