Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 131: Chẳng là gì nếu so sánh với tam gia



Từ Ân Hạo vẫn luôn biết đến giấc mơ kỳ quái của Tiêu Vân Sâm.

Anh ta cũng biết cơ thể Tiêu Vân Sâm bắt đầu trở nên không ổn từ lúc đó.
k
Trong sáu tháng qua, Từ Ân Hạo đã tìm rất nhiều Thiên Sư, đạo sĩ, thầy trừ tà, thậm chí cả thầy phong thủy, nhưng không ai trong số họ giải qucyết được vấn đề. Lần này, Tiêu Vân Sâm bị ngất trên trường quay video tuyên truyền, Từ Ân Hạo lo lắng nên mới lại tìm đến môn phái Ngọc Tìanh. Đã từng có người trong môn phái Ngọc Tình nhận vụ làm ăn này của ảnh để.

Bên trong tài liệu không có ghi chép kỹ càng, nhưng lại có ghi chép về sự rút lui chật vật của các Thiên Sư. Dường như trên người Tiêu Vân Sâm có gì đó cấm kỵ, những người ra tay với anh ta đều bị phản ngược lại dẫn tới bị thương.
Một cô gái nhỏ hơn họ đến một hai chục tuổi, vậy mà có thực lực nổi bật, vượt mặt cả những người lâu năm trong cái giới này.

Thậm chí Lộ Văn Bân còn tính ra được rằng năng lực của Tần Nguyễn còn vượt trên tất cả những Thiên Sứ mà ông ta biết. Tần Nguyễn cụp mắt nhìn tập tư liệu trong tay.
Lộ Văn Bân cười gượng, gương mặt có vẻ không được tự nhiên: “Tôi nghĩ rằng Tần đạo hữu rất có năng lực, chưa biết chừng cô có thể dễ dàng xử lý được vụ này.” Tần Nguyễn hơi nhướng mày, trong đôi mắt đen láy đầy sự lạnh lùng: “Vậy tôi phải cảm ơn đạo hữu Lộ đã giới thiệu rồi?”

Lộ Văn Bân xấu hổ, ông ta xua tay.
Nhưng nếu đúng như thế, vậy thì chuyện này còn khó giải quyết hơn cô nghĩ nhiều.

Người được ông trời phù hộ mà lại bị yêu quái đánh cắp sinh khí, xem ra đối phương không phải dạng vừa.
Thật ra, ông ta muốn nhìn thấy năng lực thật sự của Tần Nguyễn một lần nữa.

Chuyến đi đến núi Kỳ Sơn quá đặc sắc, đến bây giờ khi hồi tưởng lại, ông ta vẫn có cảm giác rất vi diệu.
Lộ Văn Bân xoa mi tâm: “Nói thật, lần này quản lý Từ lại tìm đến cửa, môn phái Ngọc Tình vẫn từ chối, sư thúc đã căn dặn không cho phép đệ tử trong môn phái nhúng tay vào việc này.”

Tần Nguyễn thoáng mỉm cười nhìn ông ta.
“Không nhìn thấy gì cả.”

Lộ Văn Bản khẽ lắc đầu, trên mặt lộ vẻ khó nói: “Chính là vì không thấy gì nên sự thúc mới từ chối, ngoài trạng thái tinh thần có vẻ không tốt lắm thì Tiêu Vân Sâm vẫn giống như người bình thường, không nhìn ra được là do ma quỷ gây nên.”
Ngón tay trắng muốt như ngọc của Tần Nguyễn gõ nhẹ lên cằm, khuôn mặt cô trầm tư “Trong đó có nội tình gì sao?”

“Đúng vậy, sự thúc tôi nói mệnh của Tiêu Vân Sâm là người đức độ, lương thiện, cậu ta được ông trời phù hộ, nhưng sinh khí của Tiêu Vân Sâm bị thứ gì đó cắn nuốt từng chút một, sư thúc của tôi cũng không thể nhìn ra được. Rõ ràng với năng lực của sự thúc không thể giải quyết được việc này nên ông ấy đã từ chối.”
Sau khi xem hết tài liệu, Tần Nguyễn ngẩng đầu nhìn Lộ Văn Bân.

“Ở đây có nói rằng phải Ngọc Tình đã từng nhận vụ này của Tiêu Vân Sâm.” “Đúng vậy.” Lộ Văn Bân không hề giấu giếm, ông ta rất thẳng thắn: “Nói ra không sợ cô chê cười, lúc đó người nhận vụ của ảnh để là sự thúc của tôi, ông ấy là người rất có năng lực ở phái Ngọc Tình, nhưng khi nhìn thấy ảnh để, ông ấy lại từ chối ngay tại chỗ.”
Những ma quỷ bình thường không có gan làm như vậy.

Hậu quả phản ngược khi làm hại những người có công đức khó mà lường được, lũ yêu quái bình thường không thể chịu đựng nổi.

Tần Nguyễn khẽ cau mày, sắc mặt cô rất khó coi, ánh mắt sắc bén.