Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 130: Kỹ thuật diễn xuất sắc, ảnh đế yêu nghề tiêu vân sâm



Thực tế đã chứng minh, tay nghề của Kiều Cửu cũng khá tốt.

Những món tráng miệng này có vị rất ngon, nhưng chúng hơ1i ngọt nên người bình thường khó mà cưỡng lại được. Dù sao nằm mơ cũng là một hiện tượng tâm sinh lý bình thường mà ai cũng có thôi.

Nhưng từ đó trở đi, chỉ cần Tiêu Vân Sâm ngủ say, người phụ nữ trong giấc mơ sẽ lại xuất hiện. Sau khi tỉnh dậy, lần nào cũng giống nhau, Tiêu Vân Sâm đều không nhớ những gì đã xảy ra trong giấc mơ.
Theo những tin đồn trong ngành, Tiêu Vân Sâm không chỉ có kỹ năng diễn xuất tuyệt vời mà còn là diễn viên rất yêu nghề,

Anh ta say mê với việc quay phim, mỗi năm phải nhận ít nhất một bộ phim. Phần lớn thu nhập từ những bộ phim đó đều được dùng để làm từ thiện.
Sau chuyện lần này, Tiêu Vân Sâm đã từ chối rất nhiều công việc.

Thật ra với địa vị hiện tại và là một trong những cổ đông của công ty trách nhiệm hữu hạn giải trí Á Hoàng, Tiêu Vân Sâm đã đủ giàu, anh ta không cần phải liều mạng làm việc giống như thời còn trẻ nữa.
“Cùng đi đi, em cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì, ông chú kia không chịu mở miệng khiến em tò mò muốn 0chết.”

“Vậy cùng nhau đi nào.” Hai người rời khỏi phòng ăn, họ đi tới phòng khách được trang trí giản dị bằng những đồ vật phong thủy.
Đồ ngọt là thứ mà các cô gái đều thích ăn, chẳng trách vẻ mặt 2của Kiều Nam Uyên và Lộ Văn Bân lại tái xanh như thế.

Tần Nguyễn ăn xong món tráng miệng, cô lau tay, cầm cốc tr7à sữa còn đang uống dở trên bàn lên.
“Tần đạo hữu, đây là tư liệu cơ bản của khách hàng lần này, cô xem qua đi.”

Tần Nguyễn để cốc trà sữa lên bàn và cầm lấy tài liệu đối phương đưa cho: “Cảm ơn.”
Vì ngủ không ngon, nước da anh ta trở nên vô cùng kém sắc, điều đó ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống bình thường và công việc của anh ta.

Anh ta thường xuyên đau ốm, trí nhớ giảm sút đáng kể, việc quay phim bị đình trệ.
Anh ta mơ thấy một người phụ nữ, và sau khi tỉnh dậy không thể nhớ được những gì đã xảy ra trong giấc mơ.

Lúc đầu Tiêu Vân Sâm cũng không để ý.
Trong phòng khách không có chiếc gương nào, ở các góc đặt chậu hoa và cây, còn có những món trang trí bằng đồ cổ tỏa ra làn khí màu trắng.

Mặc dù phòng khách rất rộng nhưng không hề lộn xộn và rất sạch sẽ.
“Đừng khách sáo, mặc dù giới huyền học khiến mọi người cảm thấy khó tiếp cận, nhưng chỉ cần là người trong giới thì vẫn rất thân thiện với nhau.”

Tần Nguyễn mỉm cười, không nói gì.
Tần Nguyễn rũ mắt xuống, cẩn thận kiểm tra hồ sơ về những gì Tiêu Vân Sâm gặp được trong sáu tháng qua.

Chuyện này bắt đầu từ nửa năm trước. Nó bắt đầu từ một giấc mơ của Tiêu Vân Sâm.
Cô không biết phải phản bác những lời nói của Lộ Văn Bân như thế nào.

Nếu Tần Nguyễn là người bình thường, hoặc chỉ là một kẻ thấp cổ bé họng không có năng lực, thì Lộ Văn Bân và hai thầy trò Kiều Nam Uyên làm sao có thể tiếp xúc với cô.
Vòng tròn của giới Thiên Sư vô cùng khép kín, chỉ có người được họ tán thành mới được công nhận.

Những người không được công nhận sẽ vĩnh viễn không tiếp xúc được với họ.
Năm ngoái Tiêu Vân Sâm quay một bộ phim hành động chiến đấu, bộ phim này chính thức bắt đầu quảng bá vào tháng trước.

Đúng lúc này, Tiêu Vân Sâm lại xảy ra chuyện.