Nhìn thấy vậy, Kiều Cửu không nhắn cho1 Tần Nguyễn nữa mà bắt đầu chuyển sự chú ý sang người này, cô bé kể lại toàn bộ hành trình trên núi Kỳ Sơn của Tần Nguyễ2n một lần nữa. Tần Nguyễn liếc mắt nhìn avatar của Thanh Thành Vệ Tây Thi, là tấm ảnh của một người đẹp thời cổ đại.
<7br>Tính cách của cô gái này thật là thẳng thắn. Tần Nguyễn bĩu môi, sau đó mở ô chat lên và bắt đầu gõ chữ. “Thuộc hạ nghe theo lệnh của Tam gia phải bảo vệ sự an toàn của ngài.”
Hoắc Chi có khuôn mặt rất xinh đẹp, những lời nói và cử chỉ cử như người gỗ, không hề có một chút tình cảm nào. “Chị Nguyễn, chị đến rồi! Để em mở cửa cho chị!”
Một tiếng bíp nhỏ vang lên, cánh cửa trước mặt tự động mở ra. Tần Nguyễn mở cửa bước vào. Khi đến nơi, Tần Nguyễn xuống xe.
Cô nói với Hoắc Chi cũng vừa bước xuống: “Tên cô là Hoắc Chi à?” Tần N7guyễn: [@Ngọc Tỉnh Lộ Đạo Nhân / Lúc này có việc, tối nay tôi rảnh, tôi cần biết tình huống cụ thể, hẹn nhau ở đâu nhỉ?]
Tần Nguyễn vừa gửi tin nhắn chưa được bao lâu thì đã nhận được hồi âm.
Ngọc Tỉnh Lộ Đạo Nhân: [Tần Nguyễn 0/ Tôi đang ở chỗ anh Kiều, cô có thời gian đến đây không?
Tác giờ tối mới có thể nhìn thấy mục tiêu nhiệm vụ, để người ta đứng phơi ở đây vài tiếng, Tần Nguyễn cảm thấy không được hay lắm. Kiều Cửu đứng ở cửa và đón cô với nụ cười trên môi.
“Chị Nguyễn ăn cơm chưa? Em vừa làm món tráng miệng, chị có muốn ăn cùng không?” Nhìn thấy sự nhiệt tình của cô gái này, trên mặt Tần Nguyễn nở một nụ cười nhẹ. “Đi đến đó.”
Hai thầy trò Kiều Nam Uyên, Kiều Cứu sống trong một biệt thự tại khu nhà giàu ở phía bắc thành phố. Khi đi ngang qua phòng khách, Tần Nguyễn nhìn thấy Kiều Nam Uyên và Lộ Văn Bân đang ngồi ở đó.
Trên bàn trước mặt hai người có rất nhiều tài liệu, không biết họ đang thảo luận chuyện gì. “Thật vinh dự khi được nếm thử tay nghề của em.” “Mau vào đây, mau vào đây!”
Vừa thay đổi dép đi trong nhà xong, Tần Nguyễn đã bị Kiều Cửu kéo về phía phòng ăn. Cô bước tới trước cổng biệt thự và bấm chuông cửa.
Ngay sau đó, màn hình xuất hiện khuôn mặt ngọt ngào của Kiều Cửu. “Vâng, Tam thiếu phu nhân.”
Hoắc Chi nghiêm túc trả lời. Kiều Nam Uyên cũng nhẹ nhàng gật đầu với cô.
Không đợi Tần Nguyễn lên tiếng, Kiều Cửu đã hô to: “Có chuyện gì lát nữa hăng nói, con dẫn chị Nguyễn đi ăn món tráng miệng đã, mấy thầy không thích thì không có lộc ăn!” Nghe Kiều Cửu nói về món tráng miệng, sắc mặt Kiều Nam Uyên và Lộ Văn Bân trở nên rất vi diệu. Tuy giới phong thủy huyền học không dễ làm ăn, nhưng chỉ cần làm một vụ là đủ ăn một năm, những năm qua hai thầy trò cũng tích lũy được khá nhiều của cải.
Nếu không, họ cũng không thể mua được biệt thự ở khu phía bắc. Tần Nguyễn: [Được rồi, gửi địa chỉ cho tôi.] Địa chỉ nhanh chóng được gửi đến điện thoại, Tần Nguyễn vươn người đưa điện thoại cho Hoắc Chi. Tần Nguyễn cho Hoắc Chi xem địa chỉ trên điện thoại của mình, cô hỏi: “Cô biết chỗ này không?”
Hoắc Chi gật đầu: “Biết.” Cô gái này thật sự lãng phí khuôn mặt xinh đẹp, không biết nhà họ Hoắc làm sao lại đào tạo ra được.
Tần Nguyễn mắng thầm trong lòng, sau đó quay người rời đi.