Đúng là chết vì trai đ1ẹp mà! TIẾNG GỌI ANH BA, NGỌT ĐẾN TẬN TIM TAM GIA
Hai người cách nhau đến chín tuổi, kể cả Tần Nguyễn có gọi anh là chủ cũng vẫn được. Khóe môi Tần Nguyễn khẽ giật giật, cô cũng cảm thấy hơi xấu hổ khi gọi kiểu này.
Tần Nguyễn cúi đầu che đi vẻ mất tự nhiên trên mặt, cô bật điện thoại lên nhìn thời gian. Trong lòng người ta không coi anh là người nhà, mà chỉ là một người bạn đời để dựa vào thôi.
Nghĩ cũng đúng, cô bé này mới mười chín tuổi. Ở tuổi này thì biết gì chứ? Chủ và anh, Hoắc Vân Tiêu dễ chấp nhận cách gọi sau hơn.
Anh ba? “Vâng, Tam gia.” Hoắc Chi hơi cúi người.
Tần Nguyễn cười, hai mắt cong cong, cô vẫy tay với người đàn ông trước mặt. Cô bé này thật ngoan ngoãn và ngây thơ khiến anh không khỏi cảm thấy thương tiếc.
Tam gia liếc mắt nhìn Hoắc Chi đang đứng phía sau Tần Nguyễn: “Cô lái xe đưa phu nhân đi gặp bạn, trên đường nhớ cẩn thận.” Ánh mắt Tần Nguyễn trở nên khẩn trương, nếu còn chậm trễ thêm nữa, chỉ sợ vụ làm ăn của ảnh để sẽ bị lỡ mất. Khi Tần Nguyễn ngước mắt lên một lần nữa, cảm xúc trên khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng lắng xuống, Tần Nguyễn lại trở thành một cô gái ngoan ngoãn.
Đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, giọng nói lanh lảnh cất lên: “Anh ba!” Nhưng bây giờ cô đã trở lại nhà họ Tần được một năm, vậy mà vẫn còn thiếu máu, nhà họ Tần giỏi thật đấy, đến cả người cũng nuôi không xong.
Khi biết kết quả khám sức khỏe của mình đều ổn, ngoại trừ việc hơi thiếu máu, Tần Nguyễn cũng không quan tâm lắm. Khu tây là khu ổ chuột lớn nhất ở thủ đô.
Chỗ đó rồng rắn lẫn lộn, có đủ các thành phần trong xã hội, cô bé này lại phải chịu đựng ở đó 18 năm. “Sau này không được gọi anh là Tam gia nữa, bây giờ chúng ta là vợ chồng hợp pháp, em gọi như vậy quá xa lạ.”
Tần Nguyễn nghiêng đầu suy nghĩ, cô không biết nên gọi anh là gì. “Vậy em phải gọi như thế nào?” Nhưng cô nhanh chóng hiểu ra, bèn lí nhỉ hỏi: “Vợ chồng?”
“Ừ” Hoắc Tam gia cười đáp. Không ngờ cô bé này chẳng có cảm giác thân thuộc gì cả. Cô ngơ ngơ ngác ngác đi đăng ký kết hôn cùng anh, trong lòng không có cảm giác thân thuộc cũng là bình thường.
Cặp lông mày đang hơi cau lại của Hoắc Vân Tiêu thoáng thả lỏng, anh giơ tay búng nhẹ lên trán Tần Nguyễn. Cả cái thủ đô này có ai mà không biết Hoắc Tam gia là một người đàn ông có thủ đoạn tàn nhẫn, lòng dạ thâm trầm.
Tại sa2o anh lại có thể tỏ ra lương thiện vô hại trước mặt cô như vậy, khiến cô không đành lòng từ chối. Gọi anh yêu?
Xe! Cái này còn buồn nôn hơn! Bác sĩ nói phải hết sức lưu ý việc thiếu máu, nếu tình trạng thiếu máu của thai phụ không thuyên giảm, hoặc phát triển theo chiều hướng nghiêm trọng sẽ gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của thai phụ và thai nhi.
Hiện giờ bệnh thiếu máu của Tần Nguyễn chỉ ở mức độ nhẹ, có thể điều chỉnh nhờ chế độ ăn uống. Khi bác sĩ nói đến đây, Hoắc Vân Tiêu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta, trong mắt ánh lên tia nhìn lạnh lẽo. Tần Nguyễn vừa lên xe, Hoắc Chi cung kính hỏi: “Tam thiếu phu nhân, chúng ta đi đâu?”
“Tạm dừng xe đợi một chút, để tôi hỏi đã.” Ngoài ra còn có một số vệ sĩ mặc đồ đen ở xung quanh.
Những vệ sĩ này có khí thế khác hẳn người bình thường, người có thể đi theo chủ gia tộc tương lai của nhà họ Hoắc đều là cao thủ có thể lấy một địch trăm. Cô khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Được7.” Cứ như vậy, dưới sự dụ dỗ và dỗ dành của Tam gia, từ đó về sau Hoắc Chi đi theo Tần Nguyễn.
Buổi chiều. Điều này là một mối ngu2y hiểm tiềm ẩn đối với phụ nữ có thai.
Về nguyên nhân thiếu máu, là do Tần Nguyễn bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng khi còn nhỏ, cơ thể0 cô đã bị ảnh hưởng bởi việc thường xuyên phải nhịn đói trong một thời gian dài. Tần Nguyễn bị anh ôm chặt vào lòng, mùi trầm hương thoang thoảng xộc vào mũi cô, hơi thở của anh thật nhẹ nhàng yên bình.
Bàn tay vững chãi của đối phương nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, bên tai vang lên một câu nhắc nhở dịu dàng: “Một mình phải chú ý an toàn, nếu gặp chuyện gì thì gọi điện cho anh, cha vợ và anh cả không ở trong nước, em nên hạn chế về nhà họ Tần, có chuyện gì cứ đến tìm anh.” Hoắc Chi nghe lệnh tấp xe vào bên đường.
Tần Nguyễn bật điện thoại, cô mở nhóm Wechat [Bắc Thái Đế Quân ở trên Nhìn tư thế đứng cùng với bước chân vững chắc của họ, Tần Nguyễn biết vũ lực của những người này không thấp.
Hoắc Vân Tiêu đột nhiên hỏi: “Em muốn đến trường hay về nhà với anh?” “Em đi đi.” Giọng nói của anh khàn khàn, gợi cảm quyến rũ.
Hai má Tần Nguyễn nóng ran, cô không quay đầu lại mà nhẹ nhàng bước đi. Bệnh viện đã có k7ết quả kiểm tra,
Các chỉ số thể chất của Tần Nguyễn không có vấn đề gì lớn, cô chỉ bị thiếu máu nhẹ. “Em muốn đi gặp bạn, có một số việc cần giải quyết.”
Đối với Tần Nguyễn bây giờ, hơn một năm tuổi thọ còn lâu mới đủ. Sắc mặt anh hơi tối sầm, đôi môi mỏng mím chặt.
Suy dinh dưỡng trầm trọng, thường xuyên ở trong trạng thái đói bụng? Thảo nào cô bé này nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, trên người không được mấy lạng thịt. Trong lòng cô vẫn đang băn khoăn về sát khí của ảnh để Tiêu nên không để ý đến chuyện này.
Đi ra khỏi cửa bệnh viện, Hoắc Xuyên đi phía sau Hoắc Vân Tiêu còn Hoắc Chi đi theo phía sau Tần Nguyễn. Hoắc Vân Tiêu vươn tay nắm lấy cổ tay cô.
Không đợi Tần Nguyễn quay lại, anh đã ôm chầm lấy cô từ phía sau. Vẻ mặt Hoắc Vân Tiêu hơi ngừng một chút, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chăm chú vào cô bé chỉ cao đến vai mình ở trước mặt.
Ngay sau đó, anh nhếch môi cười: “Sau này hãy gọi anh là anh ba.” Gọi chồng yêu?
Không được! Quá buồn nôn! Hai người dính sát vào nhau đầy thân mật, khi Hoắc Vân Tiêu nói chuyện, Tần Nguyễn có thể cảm nhận được hơi nóng từ môi anh phả vào tai mình.
Cảm giác tê tê dại dại, tai cô cũng nóng lên. Tần Nguyễn không được tự nhiên, cô hơi giãy giụa một chút. Một giây sau, Hoắc Vân Tiêu buông Tần Nguyễn ra và lùi lại hai bước. Hoắc Vân Tiêu nhìn thẳng vào mắt Tần Nguyễn, anh tỏ vẻ không hài lòng: “Cô bé à, quan hệ của chúng ta bây giờ là gì?”
“Dạ?” Tần Nguyễn chớp mắt. Nói xong, Tần Nguyễn định rời đi.
“Chờ một chút.” Nụ cười trong mắt Hoắc Vân Tiêu càng tươi hơn, đôi mắt anh sáng lấp lánh như những vì sao nhỏ, khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười rạng rỡ.
Anh xoa đầu Tần Nguyễn, dịu dàng nói: “Ngoan.” “Được rồi, để anh cho người đưa em đi.”
“Cảm ơn Tam gia.” Khuôn mặt dịu dàng của Hoắc Vân Tiêu trở nên phức tạp, anh khẽ nhíu mày. Kiều Cửu và Lộ Văn Bân đã gọi cô vài lần trong nhóm chat.
Vừa nãy ở bệnh viện, vì để không ảnh hưởng đến việc khám bệnh, Tần Nguyễn đã bật chế độ im lặng nên không nghe thấy.
Ngọc Tỉnh Lộ Đạo Nhân: [@Tần Nguyễn / Tần đạo hữu, tôi đã liên hệ với khách hàng, bên đó rảnh từ tám giờ đến mười giờ tối nay, nếu bỏ qua tối nay thì phải hẹn vào một thời gian khác.]