Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 133: Khu phía nam thành phố, nơi ở của nhiều danh gia vọng tộc và gia đình thư hương lâu đời



Bảy giờ tối. Lộ Văn Bân và Tần Nguyễn bước ra khỏi nhà của hai thầy trò Kiều Nam Uyên, Kiều Cửu.

Đứng trước cửa nhà,1 Lộ Văn Bân hỏi: “Tần đạo hữu đi đến đây bằng gì, tôi có lái xe đến, chúng ta cùng đi nhé?” Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt của Hoắc Chi, nhưng từ dáng đứng và khí chất của cô ta, Lộ Văn Bân biết cô gái này không đơn giản.

Nghề nghiệp của một số người đã tạo nên hình tượng và khí chất của họ.
Khả năng xem phong thủy của Lộ Văn Bân không phải quá giỏi, nhưng đôi mắt nhạy bén của ông ta vẫn có thể phân biệt được một số thứ.

Ông ta dời mắt và không hỏi thêm gì nữa: “Được rồi, vậy tôi lái xe đi trước.” Sau khi đối phương rời đi, Tần Nguyễn đi về phía Hoắc Chi. “Tam thiếu phu nhân.”
Đôi mắt đen sâu thăm thẳm2 như đầm nước cổ xưa của Tần Nguyễn nhìn về một chỗ cách đó không xa.

Ở đó có một chiếc ô tô màu đen sang trọng như7ng không mấy bắt mắt, Tần Nguyễn biết Hoắc Chi đang ngồi trên xe.
Trong các cuộc trò chuyện hàng ngày, chỉ nói một câu thôi mà rất nhiều ẩn ý, Tần Nguyễn không hiểu cách giao tiếp với họ.

Với tính cách hiện tại của Tần Nguyễn, cô sẽ chẳng bao giờ học được những thứ đó, nếu không kiếp trước cô đã không bị người khác hại chết.
Tâ0̀n Nguyễn chỉ vào vị trí của Hoắc Chi, cô từ chối lời mời của Lộ Văn Bân: “Có người chở tôi rồi, lát nữa chú dẫn đường, chúng tôi sẽ đi theo sau.”

Lộ Văn Bân nhìn theo hướng Tần Nguyễn chỉ. Một người phụ nữ đứng trước chiếc xe Rolls-Royce màu đen lọt vào mắt ông ta.
“Thuộc hạ không dám.”

“Nhưng cô như vậy sẽ khiến tôi rất khó xử, tạm thời tôi chưa muốn người khác biệt mối quan hệ giữa tôi và nhà họ Hoắc.”
Thái độ của Hoắc Chi rất ngoan ngoãn và cung kính.

Tần Nguyễn đang định lên xe thì nghe thấy câu này, cô dừng lại.
Đây là ý nghĩ thực sự trong lòng Tần Nguyễn

Bây giờ cô vẫn chưa tốt nghiệp và còn phải học ở Học viện Thịnh Thế ít nhất bốn năm nữa. Đây là trường học số một ở thủ đô, có vô số con cháu của bốn gia tộc lớn và sáu thế gia đang theo học ở nơi này.
Vẻ mặt của Hoắc Chi hơi thay đổi.

Cô ta khẩn trương liếm môi, trầm giọng hỏi: “Vậy sau này tôi sẽ gọi ngài là Tần tiểu thư nhé?”
Khi 2Tần Nguyễn nhìn về phía chiếc xe màu đen, Hoắc Chi cũng nhìn thấy cô.

Hoắc Chi bước xuống và mở cửa sau.
Ánh mắt cô hơi trầm xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Một tiếng thở dài chậm rãi vang lên: “Hoắc Chi, bây giờ đang ở bên ngoài, cô có thể gọi tên của tôi.” Hoắc Chi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Nguyễn, sau đó lập tức cúi đầu.
Tần Nguyễn gật đầu: “Cũng được.” Dù sao vẫn tốt hơn việc gọi cô là thiếu phu nhân. Lộ Văn Bân lái xe đến, Tần Nguyễn nghe được tiếng động thì bảo với Hoắc Chi: “Lát nữa chúng ta đi theo ông ta.” “Da.”

Ở khu phía bắc, nơi đây có ánh đèn nê ông rực rỡ thắp sáng màn đêm. Trên con đường rộng rãi, hai chiếc xe nối đuôi nhau chạy về phía nam thành phố. Ảnh để Tiêu Vân Sâm ở khu nam, đây là nơi ở của nhiều danh gia vọng tộc và dòng dõi thư hương.