Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 134: Anh trai này, anh có mệnh phạm đào hoa, chỉ sợ gặp tai họa chết người



Một người đàn ông mặc bộ thể thao màu đen, đeo khẩu trang đen, một tay đút túi chậm rãi bước tới.

Khi Tần Nguyễn nhìn thấy đkối phương, trong mắt cô lóe lên một tia sáng. Tần Nguyễn cười bất đắc dĩ, cô biết vừa rồi mình quả đường đột.

Ai bảo cô nhìn thấy sát khí mà có cho tiền cũng không mua được chứ.
Một lúc lâu sau, anh ta mới lườm cô: “Con nít con nôi học cái gì không học, lại đi bắt chước người ta lừa gạt!”

Người đàn ông khịt mũi coi thường, anh ta vòng qua Tần Nguyễn và tiếp tục tiến về phía trước.
“Vân Sâm?”

Trong lúc hai người đang giằng co, một người đàn ông nho nhã bước ra từ căn biệt thự cách đây không xa.
“Anh tin tôi đi, tôi nhìn mặt anh thấy mệnh phạm Thất Sát, đêm nay chắc chắn có phụ nữ đến tìm, nếu anh làm chuyện đó với cô ta, tính mạng của anh sẽ gặp nguy hiểm!”

Tần Nguyễn nói với theo sau lưng anh ta.
Giọng điệu của Tiêu Vân Sâm trở nên nghiêm túc, xen lẫn chút sốt ruột: “Cô bé, cũng đã muộn rồi, cô mau về đi, đừng gây chuyện ở đây nữa.”

Đối phương không tin, thái độ của anh ta hiển nhiên có sự mâu thuẫn với huyền học, Tần Nguyễn cũng chẳng còn cách nào.
Nghe được giọng điệu châm chọc trong lời nói của Tiêu Vân Sâm, Tần Nguyễn mím môi: “Gần đây anh trúng tà, tài lộc sa sút, tà khí giữa hai lông mày hiện lên rất rõ, sát khí ngập tràn cơ thể, thời cơ đã chín muồi, nếu không giải trừ được đào hoa sát này thì đêm nay sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.”

Tiêu Vân Sâm sửng sốt trước những lời Tần Nguyễn nói, nghĩ lại những gì mình đã trải qua, biểu cảm trong mắt anh ta hơi thay đổi.
“Anh trai này, anh có mệnh phạm đào hoa, chỉ sợ sắp tới có tai họa chết người!”

Người đàn ông kinh ngạc trừng mắt nhìn Tần Nguyễn.
Bước châna của người đàn ông hơi khựng lại, lông mày anh ta khẽ cau lên.

Người đàn ông này đeo một chiếc khẩu trang che hai phần ba khuôn mặt nên rất khó để nhìn thấy biểu cảm của anh ta. Nhưng từ sự cảnh giác trong mắt cùng với vẻ thiếu kiên nhẫn giữa hai đầu lông mày đang chau lại, Tần Nguyễn có thể nhận thấy ấn tượng đầu tiên của anh ta đối với mình không được tốt cho lắm.
Anh ta vốn tưởng rằng Tần Nguyễn là một fan hâm mộ, chạy đến trước cửa để chặn anh ta, chuyện này trước đây cũng thường xảy ra. Nhưng sau một đống lời nói lung tung của Tần Nguyễn, Tiêu Vân Sâm lại cảm thấy không phải.

Anh ta nghĩ thầm, chắc là trẻ con nhà ai chạy đến đây gây rối. Tiêu Vân Sâm xoay người, nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt của kẻ bề trên: “Nhìn mặt tôi? Tôi còn chưa bỏ khẩu trang ra thì cô nhìn kiểu gì? Nhìn xuyên à?”
Tần Nguyễn nhếch môi cười vui vẻ, cô nhìn người đàn ông đang đi về phía mình.

Ngay khi đối phương đi đến trước mặt, Tần Nguyễn bỗng lên tiếng.
Nhưng vẻ mặt của cô lại giống con mèo ngửi được mùi cá tanh, trong ánh mắt toátc ra khát vọng rất rõ ràng.

Mặc dù chỉ thoáng qua những biểu cảm này vẫn lọt vào mắt người đàn ông đối diện.
Giọng điệu của cô rất nghiêm túc và thành khẩn, nhưng lại đổi lấy nụ cười chế giễu của Tiêu Vân Sâm.

Người đàn ông này chính là vị ảnh để họ Tiêu đang ra ngoài đi dạo.
Người này khoảng ba, bốn mươi tuổi, vẻ mặt hơi lo lắng.

Tiêu Vân Sâm quay đầu thấy đó là quản lý Từ Ân Hạo của mình.

Nhìn thấy Tiêu Vân Sâm, vẻ mặt của Từ Ân Hạo cũng bớt lo lắng hơn: “Lộ tiên sinh đã đến rồi, mau quay về với tôi.”