Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 135: Đừng đánh giá một người qua vẻ bề ngoài, tu hành phải xem thiên phú



Nếu Tiêu Vân Sâm không ngất xỉu một cách khó hiểu trên trường quay video tuyên truyền, Từ Ân Hạo cũng chẳng tìm Thiên Sứ1 một lần nữa.

Trước đây anh ta đã tìm đến phái Ngọc Tình, nhưng người ta lại nói thẳng rằng năng lực có hạn, khô2ng thể giải quyết thứ đang dây dưa với Tiêu Vân Sâm. Tìm nhiều người như vậy, chỉ có phải Ngọc Tình là đáng tin hơn một 7chút.

Nhưng dù họ có bỏ ra bao nhiêu tiền đi chăng nữa, phải Ngọc Tình cũng vẫn không nhận vụ này. Lần này là tr7ường hợp khẩn cấp, Từ Ân Hạo lại đến môn phái Ngọc Tình với ý định chỉ để thử thôi. Ông ta đã quên mất chuyện cô có thể tiêu diệt con quỷ Tiểu Mỹ bằng tay không. “Lộ tiên sinh!”

Từ Ân Hạo liếc mắt là nhận ra Lộ Văn Bân, anh ta nở nụ cười. “Cậu em Từ!” Nhìn thấy là anh ta, Lộ Văn Bân cũng yên tâm hơn. Trong ngành giải trí, Từ Ân Hạo là người đại diện của Tiêu Vân Sâm, những người lâu năm trong nghề cũng phải gọi anh ta một tiếng anh Từ.

Đến cả tầng lớp lãnh đạo trong công ty cũng không gọi anh ta là cậu em Từ. Lộ Văn Bân thản nhiên gọi như thế, có thể thấy rằng ông ta không hề nể nang Từ Ân Hạo.
Giọng của Tiêu Vân Sâm hơi lớn và tràn đầy hoài nghi.

Đối mặt với biểu hiện nghi ngờ của hai người này, lông mày Tần Nguyễn hơi cong lên, trên mặt cô nở nụ cười.

Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, nụ cười của cô không hề vui vẻ.
Lộ Văn Bân đỗ xe xong vội chạy nhanh tới.

Từ xa ông ta đã nhìn thấy hai người đàn ông đang đứng trước mặt Tần Nguyễn, sợ cô bị bắt nạt nên vội vàng hô lên: “Tần Nguyễn?” Bởi vì đang ở bên ngoài và cũng không biết thân phận của hai người đàn ông đang đứng trước mặt Tần Nguyễn, Lộ Văn Bân đành trực tiếp gọi tên cô.

Hình tượng bên ngoài của Tần Nguyễn rất dễ gây hiểu lầm, Lộ Văn Bân cũng quên luôn năng lực của cô.
Không ngờ thành công thật. <2br>
Nhìn thấy sự bài xích trong mắt Tiêu Vân Sâm, Từ Ân Hạo ôn tồn nói: “Cậu hãy nhìn xem gần đây mình giảm bao nhiêu0 cân, khí sắc cũng không tốt, chỉ lần này thôi, nếu không được nữa tôi cam đoan sẽ để yên, đừng làm tôi lo lắng, được không?”

Tiêu Vân Sâm cố kìm nén sự bực bội trong lòng, giọng anh ta không kiên nhẫn: “Người ở đâu?”

“Họ nói đến rồi, tôi đang ra đón người đây này.” Từ Ân Hạo vượt qua Tiêu Vân Sâm, nhìn ngó xung quanh và nhanh chóng chú ý đến Tần Nguyễn.
Phải biết rằng hầu hết các Thiên Sư trông có vẻ dễ gần đây, nhưng thực tế họ rất xa cách và đầy kiêu ngạo. Nghĩ đến mục đích tới đây ngày hôm nay, Lộ Văn Bân đi đến bên cạnh Tần Nguyễn và giới thiệu với Từ Ân Hạo: “Đây là Tần đạo hữu, cô ấy sẽ nhận vụ này của các cậu.”

Từ Ân Hạo nhìn Tần Nguyễn, vẻ mặt của anh ta rất khó tả, dường như có gì đó muốn nói.

“Cô ấy? Một đứa trẻ?”
Bị nghi ngờ hết lần này đến lần khác, cho dù là tượng đất thì cũng phải tức giận.

Lộ Văn Bân thu lại nụ cười, khuôn mặt trông rất bình thường của ông ta chìm xuống.

“Phái Ngọc Tinh của tôi tung hoành mấy trăm năm trong giới phong thủy, làm sao tôi có thể tự đập nát bảng hiệu của chính mình được. Tôi cố tình mời Tần đạo hữu đến đây thì có nghĩa là năng lực của cô ấy đương nhiên không thể chê được.”

Thấy vẻ mặt ông ta sầm xuống, Từ Ân Hạo vội cười làm lành: “Lộ tiên sinh, ý của chúng tôi không phải như vậy, chỉ là trông cô gái này như người chưa trưởng thành thôi.”