Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 136: Tần nguyễn



Tần Nguyễn đi xuyên qua sân của biệt thự, cô ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.

Thiết kế sân vườn ở đây khá tinh tế, ẩn chứa không khí tao1 nhã.

Một hòn non bộ có thác nước chảy róc rách được xây bên cạnh hồ nước, thể tích của hòn non bộ tương xứng với không gian của bờ hồ,2 hình dáng trước thấp sau cao với những đường viền uốn lượn. Trong sáu tháng qua, anh ta đã gặp đủ loại đại sư.

Có hòa thượng đầy lòng từ bi, có đạo sĩ ra vẻ thần tiên, cũng có thầy trừ ma hành động kỳ quái, bậc đại sự mang phong thái như người trời, thậm chí có cả những kẻ lừa đảo còn chẳng thèm ngụy trang.

Tiêu Vân Sâm đều chịu đựng tất cả bọn họ. Nhưng cô gái có vẻ còn chưa trưởng thành ở trước mắt này, vậy mà cũng muốn giở trò lừa đảo với anh ta, chẳng phải quá coi thường anh ta sao. Dù gì Tiêu Vân Sâm cũng đã vùng vẫy ở trong giới giải trí nhiều năm, cũng có một chút địa vị. Tại sao anh ta lại có cảm giác hiện tại mọi người đều có thể giả thần giả quỷ ở trước mặt mình thế nhỉ.
Nhưng khi nhìn rõ tử khí nặng nề trên khuôn mặt và sinh khí gần như cạn kiệt của anh ta, Tần Nguyễn cảm thấy hoảng sợ.

Tia sáng vàng lóe lên trong mắt cô, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn chằm chằm vào Tiêu Vân Sâm.

“Sao cô lại nhìn tôi như vậy?”
Dường như phát hiện oán khí trên người Tiêu Vân Sâm, Tần Nguyễn quay đầu nhìn anh ta.

Đôi mắt hờ hững của cô quan sát toàn bộ khuôn mặt của anh ta.

Cô chỉ tùy tiện liếc mắt một cái.
Xa hơn nữa là một cái định bát giác, mùa này mà được hóng mát trong định t7hì thật là tuyệt vời.

Nói thật lòng, căn biệt thự của Tiêu Vân Sâm được tạo hình tương đối đẹp, bên trong phong phú và đầy đủ, nhưng mộ7t số chỗ vẫn có thể nhìn ra dấu vết của việc trưởng giả học làm sang. Tiêu Vân Sâm vẫn luôn chú ý đến Tần Nguyễn, càng nghĩ càng cảm thấy việ2c này thật hoang đường. Một con nhóc mà lại là đại sư huyền học?

Đùa anh ta đấy à?
Tiêu Vân Sâm tháo khẩu trang, để lộ ra khuôn0 mặt với những đường nét cân đối và rất đẹp, không hề có dấu vết của thời gian.

Rõ ràng nét mặt anh ta rất dịu dàng nhưng trong mắt lại có sự lạnh lùng, không kiên nhẫn và xa cách.

“Cô thật sự là Thiên Sư à?”
Nhưng khi thật sự nhìn rõ khuôn mặt Tiêu Vân Sâm, sắc mặt Tần Nguyễn biến đổi, trong mắt cô hiện lên sự hoảng sợ. Tiêu Vân Sâm mặc một bộ thể thao màu đen, cho dù là bộ đồ này cũng không thể che giấu được khí chất kiêu ngạo vốn có của anh ta.

Một cơn gió nhẹ ập đến khiến mái tóc đen hơi rủ của anh ta bị thổi tung lên, để lộ vầng trán đầy đặn và những đường nét hiền hòa trên khuôn mặt.

Nếu chỉ nhìn sát khí ở chỗ giữa hai đầu lông mày, thì Tiêu Vân Sâm bị tà ma quấn vào người, anh ta dính phải đào hoa sát.
Ánh mắt Tần Nguyễn nhìn anh ta cứ như không phải nhìn một sinh vật sống.

Ánh mắt đó thật đáng sợ, giống như trong đôi mắt đen nhánh có một vòng xoáy cuồn cuộn có thể nuốt chửng người khác.