Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 139: Cô không phải thầy bói lừa đảo mà là một tên cướp



Bất kể là việc của công ty hay các hoạt động thường ngày với tư cách là một ngôi sao, lịch trình hàng ngày của Tiêu Vân Sâm kđều kín mít.

Chuyện xảy ra từ nửa năm trước, cho dù có nhở kỹ thì cũng chỉ là đại khái.

Là quản lý của Tiêuc Vân Sâm, Từ Ân Hạo cũng bận tối mắt tối mũi. Từ Ân Hạo lên tiếng xác nhận. Tần Nguyễn khẽ cau mày: “ở trên núi?” “Đúng vậy!” Từ Ân Hạo khẳng định rất chắc chắn. Nửa năm trước, giấc mơ kỳ lạ của Tiêu Vân Sâm bắt đầu khi anh ta quay bộ phim mới được quảng bá vào tháng trước. Tần Nguyễn từ từ thả bàn tay đang giữ cổ Tiêu Vân Sâm ra.

Cô liếc mắt nhìn đối phương, chậm rãi nói: “Trên người anh ngoài đào hoa sát dính dáng với ma quỷ, thì còn bị thượng cổ hung thủ cuốn lấy, đây là hai vụ khác nhau nên tiên phải tăng gấp đôi!”

“Cái quái gì vậy?”
Giọng nói của Tiêu Vân Sâm khàn khàn, vẻ mặt anh ta kinh hãi và hơi méo mó.

Anh ta vô cùng nghi ngờ người được mời đến lần này không phải dạng vừa.

Thế này đâu phải thầy bói lừa đảo, mà phải là một tên cướp mới đúng!
Từ Ân Hạo lập tức lên tiếng.

“Chuyển khoản cho họ, để bọn họ lập tức rời đi, ngay lập tức!” Đây là muốn đuổi Tần Nguyễn và Lộ Văn Bân đi.

Vẻ mặt Từ Ân Hạo rất rối rắm, mặc dù lời nói của Tần Nguyễn nghe có vẻ không đáng tin, nhưng anh ta vẫn muốn thử một chút.
Khi Từ Ân Hạo mời người đến, anh ta nói với Tiêu Vân Sâm rằng sẽ chỉ một số tiền lớn và vấn đề của ảnh để sẽ được giải quyết rõ ràng. Mười triệu đã là cái giá quá sức chịu đựng đối với Tiêu Vân Sâm rồi, vậy mà Tần Nguyễn còn há mồm đòi tăng gấp đôi.

Thế là hai mươi triệu đấy!

Nhớ năm đó lúc anh ta mới vào nghề, cát sê cũng chỉ có sáu chữ số.
Yêu cầu của Tần Nguyễn quá nghiêm khắc, anh ta bây giờ giống người acầm ăn hoàng liên, có khổ mà không nói được.

Trong lúc ba người giằng co, Lộ Văn Bân bước tới.

“Chẳng phải nửa năm trước ảnh để Tiêu đang quay phim sao? Là bộ phim được quảng bá vào tháng trước nhỉ.” “Đúng vậy, nửa năm trước Tiêu Vân Sâm đang quay phim trên núi!”
Tiêu Vân Sâm hít một hơi thật sâu, cổ giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể: “Cô thấy tôi giống người coi tiền như rác lắm hả?”

Anh ta chỉ vào mình, vẻ mặt nghiêm túc.

Tần Nguyễn lắc đầu: “Không giống, nhưng anh là người sắp chết.”
Dù sao thì cô cũng là người do phái Ngọc Tình mang tới, nếu bọn họ có thể giải quyết được vấn đề của Tiêu Vân Sâm, đừng nói là 20 triệu mà kể cả 30 triệu anh ta cũng chi. Trong phòng khách vang lên tiếng cười chế giễu của Tần Nguyễn, sắc mặt cô cũng không khá hơn Tiêu Vân Sâm là bao.

“Tôi cũng muốn đi, nếu có thể ra ngoài được thì ai mà muốn cùng anh vào đây chứ!” Nếu Tần Nguyễn không quay đầu nhìn Tiêu Vân Sâm lúc ở trong sân, cô cũng không cần dính dáng đến những chuyện bực mình này.

Đôi mắt đẫm máu của con Cầu Xà kia chăm chú nhìn vào cô, rõ ràng nó coi cô như con mồi.