Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 138: Nguyễn nguyễn



Mẹ nó chứ, thế này là phải liều mạng rồi!

Giờ phút này mà Tần Nguyễn còn chưa chửi tục là đã có tu dưỡng tốt rồi. Thấy ông chủ kiêm nghệ sĩ của mình gặp nguy hiểm, anh ta vội vàng lao tới.

“Tiểu sư phụ, tiểu sư phụ xin hãy nương tay, tôi biết hết mọi chuyện về Tiêu Vân Sâm, cô cứ việc hỏi tôi, mau thả tay ra đi, khuôn mặt của Tiêu Vân Sâm được bảo hiểm với giá trên trời đấy!”
Với một số lượng lớn yêu khi dính vào người như vậy mà Tiêu Vân Sâm vẫn có2 thể kéo dài hơi tàn tận nửa năm chưa chết, đúng là quá giỏi.

Nếu đổi thành một người bình thường, chắc họ đã chết ngay tại chỗ rồi!
0
Bực tức với thái độ của Tần Nguyễn, nỗi sợ hãi trong lòng Tiêu Vân Sâm tan biến. Sắc mặt anh ta lạnh lùng, trong mắt lộ vẻ châm biếm: “Cô bé, dọa tôi à? Đừng có giả thần giả quỷ với tôi ở đây.” Đêm nay, tất cả sự kiên nhẫn của Tiêu Vân Sâm đã cạn kiệt, tâm trạng của anh ta vô cùng tồi tệ. Toàn nói mấy chuyện ma quỷ, anh ta không tin bất cứ câu nào.
Bàn tay có vẻ mảnh mai của cô ẩn chứa sức mạnh vô hạn, nó chậm rãi di chuyển xuống dưới và chạm vào chiếc cổ yếu ớt của Tiêu Vân Sâm.

Đây là nơi dễ bị tổn thương nhất của con người, chỉ cần Tần Nguyễn hơi dùng sức, giây phút tiếp theo, Tiêu Vân Sâm sẽ hoàn toàn tắt thở. Từ Ân Hạo không ngờ được mọi chuyện lại biến đổi thế này.
Tiêu Vân Sâm ném chiếc khẩu trang đang cầm trong tay vào thùng rác, sau đó quay người đi về phía nhà vệ sinh.

“Anh đứng lại đó cho tôi!”
Đôi mắt cô lạ1nh lùng, nhìn chằm chằm Tiêu Vân Sâm: “Chính xác thì nửa năm trước anh đã làm gì? Tốt nhất là thành thật khai báo, tôi không muốn cùng chết với a2nh ở chỗ này. Mẹ kiếp, nếu anh dám chơi tôi, thì đêm nay tôi sẽ giết anh trước!”

Nếu đêm nay Tần Nguyễn thật sự xong đời ở chỗ này, cô 7chắc chắn sẽ giết Tiêu Vân Sâm.
Tần Nguyễn nhanh chóng đuổi theo, thấy đối phương vẫn không dừng lại, cô đá một củ từ phía sau vào chân Tiêu Vân Sâm. Cơ thể Tiêu Vân Sâm đột nhiên mất khống chế mà nghiêng về phía trước, anh ta chật vật quỳ một chân trên mặt đất, phải khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng.

Cơn tức giận của Tiêu Vân Sâm như sắp bùng lên vì bị đau đớn và nhục nhã.
Nếu tên này không trêu chọc hung thủ thượng cổ Câu gà thì làm sao lại bị nó cuốn lấy.

Một người m7ột thủ có quan hệ sâu sắc với nhau và nguồn gốc cũng rất rộng.
Tiêu Vân Sâm giơ hai cánh tay vẫn đang tự do lên và dùng sức gỡ bàn tay Tần Nguyễn. Thế nhưng, một người đàn ông như anh ta lại không thể thoát ra được.

Khi Tiêu Vân Sâm vùng vẫy, bàn tay đang nắm chặt cằm anh ta càng siết chặt hơn, cảm giác đau đớn ập tới, cuối cùng anh ta đành bỏ cuộc. Tiêu Vân Sâm tức đến nổ phổi: “Ai mà nhớ được chuyện xảy ra nửa năm trước chứ, bao nhiêu năm qua tôi vẫn luôn làm việc đàng hoàng, chưa làm chuyện phạm pháp bao giờ!”
Tiêu Vân Sâm không phải người tốt nhưng cũng chưa từng làm chuyện gì xấu xa.

Tần Nguyễn nheo lại đôi mắt lạnh lẽo, trong mắt phủ đầy sát khí: “Tôi sẽ giết anh thật đấy!”