Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 137: Hung thú độc ác thời thượng cổ, câu xà



Hai người bước nhanh hơn, Lộ Văn Bân tiến đến đón và nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì thế?”

Tần Nguyễn lắc đầu với ông ta, khuôn mặtk nhỏ nhắn xinh đẹp của cô rất nghiêm trọng. Nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo sâu bên trong mắt cô, khuôn mặt vốn đã khẩn trương của Từ Ân Hcạo lại càng trở nên khó coi.

Anh ta đi tới bên cạnh Tiêu Vân Sâm, giọng đầy lo lắng: “Vân Sâm, cậu không sao chứ?” Tiêu Vân Sâam cau mày đáp: “Không sao.” Sắc mặt của Tiêu Vân Sâm căng thẳng, cảm giác bị lạnh lẽo bủa vây vừa nãy khiến anh ta rợn cả tóc gáy. Hiện giờ, cảm giác lạnh lẽo đó đã biến mất, Tiêu Vân Sâm bắt đầu nghi ngờ rằng vừa rồi có phải là ảo giác hay không.

Chẳng lẽ cô bé này giả vờ hoảng sợ để tạo ra bầu không khí ma quái.

Bốn người nhanh chóng tiến vào phòng khách của biệt thự. Tần Nguyễn đi chậm hơn một bước, cô tự mình đóng cửa.
Không ai nhìn thấy, vào lúc cửa phòng hoàn toàn đóng lại, những sợi ánh sáng vàng kéo dài từ tay cô. Lực Minh Thần quấn trên cửa và ngăn không cho yêu mà đến gần. Khi Tần Nguyễn quay lại, cô dùng đôi mắt âm u giá lạnh của mình nhìn về phía Tiêu Vân Sâm, vẻ mặt cô đầy thận trọng và uy nghiêm Lộ Văn Bân đã từng may mắn được chứng kiến một Tần Nguyễn tĩnh lặng tựa đầm nước bằng giả như thế này, trong chuyến đi đến khu vực chưa phát triển của núi Kỳ Sơn để tìm đội thám hiểm linh dị.

Nhưng lúc đó, vẻ mặt và thái độ của Tần Nguyễn không nghiêm túc như bây giờ.

Giờ phút này, một luồng hơi thở nguy hiểm tràn ra từ cơ thể cô.
Những thần thú này đều được ghi lại trong dã sử.

Không cần biết mười con thần thú thực sự là gì, thứ mà Tần Nguyễn nhìn thấy từ trên người Tiêu Vân Sâm chính là Câu Xà, một trong những con hung thủ thời thượng cổ được ghi lại trong dã sử.

Nó có chiều dài khoảng 20 mét, khác với những loài rắn khác, nó được bao phủ bởi lớp vảy và toàn thân đao thương bất nhập.
Thời cổ đại có mười thần thú.

Mười loại thần thú này theo thứ tự là Thái Dương Chúc Chiểu và Thái Âm U Huỳnh được ghi lại trong các đồ dùng bằng đồng, tiếp theo là Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, Hoàng Long, Ứng Long, Đăng Xà, Cầu Trân được ghi chép trong sách cổ.

Cũng có một cách nói khác cho rằng mười thần thú hàng đầu chính là Bạch Trạch, Quỳ, Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Đào Ngột, Giải Trí, Hồng, Trọng Minh Điểu, Tất Phương, Thao Thiết, Phì Phì.
Quan trọng nhất là đuôi nó có hai cái móc, giống như một phiên bản phóng to của đuôi bò cạp và cực kỳ độc.

Phương thức săn mồi của nó là dùng móc ở đuôi để móc con mồi, sau đó sẽ nuốt chửng.

Câu Xà là sinh vật lưỡng cư, bình thường sống dưới nước, tính tình nó hung dữ hiếu chiến, tàn nhẫn và là một con thú cực kỳ hung tàn thời thượng cổ:
Nó thường ẩn náu ở những vùng nước suối trên núi, không hề e ngại dùng đuôi của mình câu các sinh vật trên bờ để ăn.

Khi ở bên bờ không thể săn được đồ ăn, Cầu Xà sẽ lên bờ, xâm nhập nơi ở của con người, lấy người và động vật làm thức ăn.

Lúc ở trong sân, Tần Nguyễn cảm nhận được con Cầu Xà bám vào người Tiêu Vân Sâm phóng ra yêu khí dày đặc phải trên mười nghìn năm.