Tần Nguyễn thu hồi ánh mắt khinh thường, cô lạnh lùng liếc quanh phòng khách1.
Nhìn thấy khăn giấy đặt trên bàn ở phía trước Tiêu Vân Sâm, Tần Nguyễn bước nhanh đến, tỏ ra kinh tởm mà cầm khăn giấy lên lau tay2. Tiêu Vân Sâm đã sợ choáng váng. Quá tàn bạo, thật đáng sợ.
Mặc dù nữ quỷ đáng sợ, nhưng trong mắt anh ta thì Tần Nguyễn cò7n hung tàn hơn.
Dùng tay không xé xác nữ quỷ, người bình thường không thể làm được như vậy. Tần Nguyễn quay đầu nhìn chằm chằm cô gái đang nằm liệt trên mặt đất, vẻ mặt cô ta hung dữ, mùi hôi thối lan tỏa khắp người.
Do mất đi sức mạnh, xương và thịt thối của cô ta nằm rải rác trên mặt đất, có thể nhìn thấy xương trắng u ám trên người cô ta.
“Cô đừng mơ!” “Có, có!”
Tiêu Vân Sâm mở ngăn kéo dưới bàn và lấy ra một gói khăn ướt mới tinh, <0br>
Tần Nguyễn cầm khăn ướt lau bàn tay đã chạm vào nữ quỷ.
Động tác của cô tỉ mỉ và nghiêm túc, như thể đang làm một điều gì đó rất thiêng liêng. Nhận thấy Tần Nguyễn chán ghét nữ quỷ, Lộ Văn Bân chủ động nhận việc: “Tần đạo hữu, hay là để tôi thu nữ quỷ này nhé?”
Tần Nguyễn không ngẩng đầu lên nói: “Nếu thu cô ta, Tiêu Vân Sâm sẽ cách cái chết không xa.”
Nếu chỉ thu nữ quỷ đơn giản như vậy, đêm nay Tần Nguyễn cũng không phải chịu đựng cảm giác buồn nôn từ cả thể xác lẫn tinh thần, cô đã triệu hồi sứ giả Minh giới đến cầu hồn cô ta đi từ lâu rồi. Nếu muốn giải quyết vấn đề này, nhất định phải hóa giải đào hoa sát giữa hai người. “Vậy tôi phải làm gì?” Vẻ mặt Tiêu Vân Sâm xám như tro, đôi môi anh ta tái nhợt.
Giọng nói của Tần Nguyễn hơi trầm xuống: “Rất đơn giản, hóa giải đào hoa sát giữa hai người.”
“Vậy phải làm thế nào?” Ánh mắt Tiêu Vân sâm hơi sáng lên, như thể anh ta nhìn thấy bình minh. “Cô nói vậy nghĩa là sao?”
Tiêu Vân Sâm cứ nghĩ rằng sự việc đã được giải quyết, nghe thấy thế anh ta ngạc nhiên họ lên.
Tần Nguyễn ném chiếc khăn dùng rồi vào thùng rác ở góc bàn, cô ngước mắt, nhìn về phía Tiêu Vân Sâm. Nghe thấy những gì Tần Nguyễn nói, làm sao nữ quỷ có thể để cho cô được như ý.
Khi nữ quỷ mở miệng nói chuyện, phần lớn chiếc lưỡi sẫm màu của cô ta lộ ra, đôi mắt đen không có lòng trắng gần như lồi ra khỏi hốc mắt. Cảnh tượng này thật quá kinh khủng, nếu là người nhát gan thì đã ngất đi từ lâu.
Nhìn thấy rõ ràng bộ mặt thật của nữ quỷ, khuôn mặt của Tiêu Vâm Sâm càng tái nhợt, ba hồn bảy vía suýt bay lên trời.
Tần Nguyễn nhún vai: “Anh cũng nghe rồi đấy, nếu cô ta không đồng ý thì chẳng còn cách nào, xem ra anh chỉ có thể làm đám cưới âm với cô ta. “..” Tiêu Vân Sâm sắp khóc.
Anh ta chống đỡ tay chân đang run rẩy, chật vật đứng dậy khỏi ghế sô pha, sau đó củi người trước Tần Nguyễn. “Cô Tần, xin hãy cứu tôi!”
Giọng điệu cầu khẩn, tiếng nói khàn khàn lộ vẻ tuyệt vọng.