Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 147: Nguyễn nguyễn bị nữ quỷ khiêu khích, câu xà xuất hiện



Tiêu Vân Sâm thật sự sợ hãi. Vẻ ngoài xấu xí, đẫm máu và đáng sợ của nữ quỷ sẽ là bóng ma tâm lý trong suốt quãng đời còn lạik của anh ta.

Kết hôn âm?

Tiêu Vân Sâm thà chết chứ không khuất phục! Thái độ ngoan ngoãn của Tiêu Vân Sâm rõc ràng khiến Tần Nguyễn hài lòng. Tần Nguyễn đặt ngón trỏ và ngón cái lên cằm, khẽ vuốt ve, khuôn mặt xinh đẹp trở nên traầm ngâm. Tần Nguyễn có năng lực kỳ lạ, vậy thì đã sao?

Cho dù hồn phách tan biến, cô ta thà chọn kết cục đồng quy vu tận, như vậy cũng chẳng ai làm gì được cô ta.

“Đúng là như vậy.” Tần Nguyễn gật đầu tán đồng. Vừa dứt lời, Tần Nguyễn nhếch môi, nhẹ nhàng nói: “Nếu cô đã không đồng ý, vậy thì đánh đến lúc nào đồng ý mới thôi!”
Trong đám bụi đất bay tán loạn ấy xuất hiện một đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Đó là một con quái vật được bao phủ bởi lớp vảy, giống rắn nhưng không phải rắn, thân thể rất dài của nó chiếm giữ cửa vào, đuôi vểnh lên cao, để lộ hình thù hai cái móc chẻ đôi kỳ dị.

Vừa nhìn thấy con quái vật, Tiêu Vân Sâm đã trợn mắt rồi lăn ra bất tỉnh.
Ngay khi Tần Nguyễn chuẩn bị vung roi thứ ba, từ hướng cửa vang lên một tiếng nổ lớn.

Ba người đang tỉnh táo và một quy trong phòng thi nhau nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt họ là khung cửa hư hỏng nặng, tường bị xuyên thủng, bụi bay tứ tung.
Cây roi vàng được ngưng tụ bằng lực Minh Thần lại đập xuống người nữ quỷ một lần nữa, cơn đau thấu tim khiến nữ quỷ run rẩy.

Hai mắt cô ta lóe lên ánh sáng hung ác và căm thù, âm u nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn như muốn xé nát rồi nuốt chửng cổ.

“Bum!”
Một lúc lâu sau, Tần Nguyễn nói: “Cũng không phải là không có cách khác.”

Ngay khi cô vừa nói ra những lời này, Tiêu Vân Sâm như được uống một viên thuốc an thần.

Vẻ mặt tái nhợt của anh ta vừa muốn thở phào, nhưng lại nghe thấy nữ quỷ cười điên cuồng. Ánh mắt lo lắng của nữ quỷ nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, cô ta chế giễu: “Vô ích thôi! Đào hoa sát do bí thuật hình thành, trừ khi tôi tự nguyện hóa giải, không thì cho dù cô là Thiên Sư cũng có thể làm gì được tôi!”
Bọn họ không nhìn thấy sự tồn tại của roi vàng, chỉ thấy Tần Nguyễn khẽ vung tay, nữ quỷ lập tức trở nên run lẩy bẩy.

Tần Nguyễn tuổi còn trẻ mà năng lực thật sự không tầm thường, những gì tận mắt chứng kiến khiến trái tim của họ chấn động. Linh hồn của nữ quỷ rung lên bần bật, khi thấy roi vàng lại vung lên lần nữa, cô ta quay người chật vật bò, cố gắng né tránh vũ khí trí mạng khiến cô ta suýt nữa hồn phách tan biến.

Tuy nhiên, dù cô ta có chạy nhanh đến đầu thì cũng không nhanh bằng roi vàng trong tay Tần Nguyễn. “Bốp!”
Ánh sáng vàng đầy trang nghiêm và khiến người khác phải cúng bái ở trong tay Tần Nguyễn nhanh chóng tụ lại. Ánh sáng vàng đó dần dần biến thành một chiếc roi vàng, nó phóng ra sức ép cực kỳ mạnh mẽ, nữ quỷ bị áp chế đến mức linh hồn run lên không ngừng.

Cây roi vàng trên tay Tần Nguyễn vung thẳng về phía nữ quỷ.

“Bốp!”
Lộ Văn Bân lắp ba lắp bắp. Sự sợ hãi trong giọng nói của ông ta vang lên rõ ràng bên tai. “Đúng vậy, ông cẩn thận một chút.” Ánh mắt Tần Nguyễn đầy nghiêm trọng, đôi môi đỏ mọng nhếch lên.

Chiếc roi vàng được ngưng tụ từ lực Minh Thần trong tay Tần Nguyễn bộc phát ra sức mạnh đầy uy lực, cô đã sẵn sàng chiến đấu.