Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 148: Thượng cổ hung thú, xem thường mọi thứ trên thế gian



Câu Xà chính là một trong số những hung thủ thời thượng cổ, loài này đã biến mất hàng nghìn năm, và còn từng được người ta nghiên cứu x1em nó có thực sự tồn tại trên thế giới này hay không.

Lộ Văn Bân cố gắng nhớ lại những thông tin về Cầu Xà, ông ta cũng không 2hiểu biết nhiều về con hung thủ này. Tần Nguyễn đứng yên tại chỗ, cố gắng khống chế đôi chân đang muốn lùi lại.

Nhìn thấy con quái vật khổng lồ tiến đến, nỗi sợ hãi trong lòng khiến Lộ Văn Bân không thể giữ được bình tĩnh, trên mặt ông ta lấm tấm mồ hôi, hai chân không thể khống chế được mà lùi ra phía sau.
Lộ Văn Bân run rẩy cất điện thoại đi.

Ông ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tần Nguyễn, hai mắt rưng rưng, nức nở nói: “Tần đạo hữu, chắc bây giờ chúng ta phải nằm lại ở nơi này mất. Câu Xà là hung thủ thượng cổ, trừ khi là Đại đế của Bắc Âm Phong Đô ở đây mới có thể khuất phục nó. Tôi... Tôi vẫn chưa sống đủ, biết thể tôi đã không nhận vụ làm ăn này, ông đây không muốn chết!”
Tần Nguyễn không thể quan tâm đến việc đối đầu với Cầu Xà nữa, bàn tay không nắm chiếc roi vàng của cô khẽ di chuyển giữa không trung.

Một tia sáng vàng mỏng manh tuôn ra từ đầu ngón tay của Tần Nguyễn, trực tiếp rơi vào người nữ quỷ, linh hồn của đối phương cũng ngưng tụ hơn một chút.
Mẹ nó chứ đây thật sự là hung thủ Câu Xà!

Lộ Văn Bân nuốt nước bọt, ông ta nghĩ thầm, 2đêm nay thật sự phải chôn thấy ở chỗ này rồi. Khi đám bụi gần như tan hết, thân hình khổng lồ của con Câu Xà đang canh giữ ở cửa càng 0trở nên rõ ràng hơn.
Khi Tần Nguyễn làm tất cả những điều này, cơ thể khổng lồ của Câu Xà ngừng chuyển động.

Nó đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu lên và nhìn Tần Nguyễn từ phía trên cao.
Dưới sự áp bách của Câu Xà và Tần Nguyễn, nữ quỷ uể oải nắm rạp trên mặt đất và chỉ còn thiếu một đòn cuối cùng nữa là hồn phách sẽ tan biến.

Đào hoa sát chưa được giải, nếu hồn phách cô ta tan biến, vậy Tiêu Vân Sâm sẽ khó mà giữ được tính mạng.
Tại sao trước đây cô chưa từng phát hiện Lộ Văn Bân lại có bệnh lắm mồm nhỉ.

Quá ồn ào!
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, biến cố đột ngột xảy ra.

Câu Xà di chuyển, thân thể khổng lồ của nó tiến về phía phòng khách.
Đôi mắt đỏ như máu đầy kiêu ngạo, coi thường tất cả mọi thứ trên thế gian. Tần Nguyễn ngửa đầu, đối mặt với đôi mắt Câu Xà.

Đột nhiên, cô cau mày. Tần Nguyễn phát hiện có gì đó không ổn.
trong giới huyền học nhiều năm, nhưng bao giờ thấy người có tài năng phi thường như cô. Đừng nói là vài trăm năm mà kể cả trong ghi chép vài nghìn năm qua cũng chưa từng xuất hiện Thiên Sư có tài năng siêu việt và tuệ căn sâu như vậy...”

“Ông im miệng!” Tần Nguyễn tức giận quát mà không quay đầu lại.
Phàn nàn xong, Lộ Văn Bân lau mặt, đặc biệt là mắt.

Một người đàn ông khóc thật sự rất khó coi.
Tần Nguyễn tập trung giữ cho chiếc roi vàng trong tay không tan biến, đôi mắt thận trọng ảnh lên tia sáng lạnh lùng và dữ tợn, khí thế trên người cô tỏa ra, khiến người ta cảm thấy vô cùng áp bách.

Tuy nhiên, con Câu Xà lại không hề sợ hãi. Đôi mắt đẫm máu của nó nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, rõ ràng xem cô như mục tiêu.
Lộ Văn Bân chưa kịp nói xong thì đã bị chặn họng, cuối cùng ông ta đành nuốt những lời muốn nói xuống bụng. Cầu Xà lại có động tác, nó vặn vẹo thân thể, đầu chậm rãi cúi xuống hướng về Tần Nguyễn.

Từ đầu đến cuối, đôi mắt đỏ như máu của nó không hề rời khỏi Tần Nguyễn.