Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 149: Câu xà



Dưới ánh mắt chăm chủ của Tần Nguyễn và Lộ Văn Bân, một người đàn ông cao lớn mặc đồ cổ trang màu đen với thân hình hoàn mỹ1 lọt vào trong mắt bọn họ.

Đường nét trên khuôn mặt của người đàn ông này rất góc cạnh, gương mặt tuy không quá đẹp 2trai nhưng lại khiến người ta khó có thể rời mắt. Đối phương không trả lời, trong đôi mắt đen như mực lóe lên m7ột tia sáng đỏ, thoảng có vẻ khinh thường.

Người đàn ông bước từng bước vững chãi, tao nhã đi về phía trước, gã nhìn2 chằm chằm vào Tần Nguyễn bằng ánh mắt vô cảm. Người đàn ông này như một vị đế vương ở tít trên ngôi cao và dùng đôi mắt c0ủa mình quan sát hết mọi thứ. Đối phương bước những bước bình thản, nhưng trong nháy mắt đã đến trước mặt Tần Nguyễn.
Người đàn ông rời mắt khỏi bụng của Tần Nguyễn.

Gã nhìn thẳng vào mặt Tần Nguyễn, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Đồ vật trong bụng cô là thứ đại bổ đổi với yêu thú như bọn ta, ăn nó thì có thể trở thành thần.”
Tâm trí Tần Nguyễn không còn bình tĩnh được nữa, cô lùi lại một bước, dùng một tay che chở bụng, lạnh lùng nhìn người đàn ông.

“Anh muốn làm gì?”
Mày mới là đồ vật, cả nhà mày mới là đồ vật! Sát khí sôi trào trên người Tần Nguyễn nháy mắt bộc phát,

Cơ thể bản thân có sức áp chế mạnh mẽ, khiến Câu Xà cũng phải biến sắc.
Tần Nguyễn cực kỳ không thích cảm giác bị uy hiếp này, nó khiến cô không yên và làm cô cảm thấy như quay trở lại sự tuyệt vọng vô tận đã trải qua ở kiếp trước.

Nếu như trước đó Tần Nguyễn không có quá nhiều thù địch với Câu Xà, thì bây giờ, khi đối mặt với cảm giác bị gã đe dọa, sự thù địch đã lên đến đỉnh điểm.
Gã dừng lại, nhìn chăm chú Tần Nguyễn bằng đôi mắt ánh lên ánh sáng màu đỏ. Trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười ngạo nghễ, trông vô cùng ngạo mạn và ngông cuồng.

Đối mặt với ánh mắt dò xét như đang nhìn một vật phẩm nào đó, cùng với vẻ mặt kiêu ngạo và khinh thường, ngọn lửa giận trong lòng Tần Nguyễn từ từ dâng lên.
Cô đặt cược mục tiêu của hung thủ thượng cổ Câu Xà không phải là mình.

Trước khi Câu Xà biến thành người, mặc dù ánh mắt nó luôn hướng về cô, nhưng Tần Nguyễn vẫn phát hiện có gì đó không đúng.
Khi đối phương ở hình dạng dã thú, đôi mắt đỏ như máu thật đáng sợ. Nhưng khi nhìn ra phía sau Tần Nguyễn, ánh sáng đỏ như máu đó biến mất, để lộ ra đôi mắt to trong sáng, thuần khiết và thành kính.

Có lẽ, mục tiêu của đối phương ngay từ đầu cũng không phải là cô.
Vẻ mặt Tần Nguyễn lạnh như băng, trong mắt hiện lên một tia nguy7 hiểm.

Giọng cô khàn khàn lạnh lùng: “Cầu Xà?”
Cơ thể của Tần Nguyễn căng cứng, cô đưa mắt dò xét người đàn ông trước mặt.

Đột nhiên, gã đưa mắt nhìn xuống bụng Tần Nguyễn. Ánh mắt gã đầy ngạc nhiên, kinh hãi và có cả kỳ quái nữa.
Cây roi vàng được ngưng tụ bởi lực Minh Thần vung vẩy giữa không trung và chỉ thẳng vào Câu Xà. Chỉ cần đối phương có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào, cuộc chiến sẽ nổ ra. Đôi mắt đỏ sẫm của người đàn ông khẽ nheo lại, tỏ vẻ khinh thường: “Tôi không thèm dùng loại thủ đoạn ấy để thành thần.”