Đầu tiê1n, gã nắm lấy bàn tay đang buông thõng trên ghế sô pha của Tiêu Vân Sâm, sau đó chậm rãi quỳ một chân xuống đất. “Này người anh em, anh là ai vậy?” Tiêu Vân Sâm trợn mắt nhìn, giọng điệu xa lạ.
Câu Xà đang vùi đầu vào đầu gối Tiêu Vân Sâm, gã nghe thấy câu hỏi này thì cơ thể thoáng cứng lại. Bước ngoặt diễn ra quá nhanh khiến mọi người không kịp trở tay.
Tình huống này khiến2 sự thận trọng và tâm trạng hồi hộp chuẩn bị đối mặt với cuộc chiến sắp nổ ra của bọn họ trở nên vô giá trị. Giọng nói khàn khàn cô đơn, mang7 theo nỗi buồn vô hạn.
Đầu gã dựa vào đầu gối Tiêu Vân Sâm, trọng yếu ớt bất lực và vô hại. Vẻ mặt anh ta thả lỏng, anh ta hỏi: “Anh đến từ đoàn làm phim nào? Gần đây tôi không nhận kịch bản mới, bây giờ buổi thử vai lại diễn ra theo cách kỳ quái thế này sao, thậm chí còn không báo trước một câu à?”
Không có gì ngạc nhiên khi Tiêu Vân Sâm nghĩ như vậy. Chủ nhân, Trường Uyên là cái tên mà người đã ban cho tôi”
Ánh mắt Câu Xà đầy hiền hòa và ngưỡng mộ, thần thái kính cẩn. Mi mắt của Tiêu Vân Sâm đang bất tỉnh khẽ run rẩy, anh ta sắp tỉnh lại.
Tiêu Vân Sâm từ từ mở mắt, nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy trước khi bất tỉnh, trong mắt anh ta vẫn còn sự sợ hãi. “..” Tần Nguyễn. 7
“..” Lỗ Văn Bân. Tiêu Vân Sâm liếc mắt đánh giá Trường Uyên, phát hiện không chỉ có mái tóc đen dài mà gã còn mặc một bộ quần áo giống quần áo trong đoàn làm phim.
Một ý nghĩ lóe lên, ảnh để Tiêu lập tức hiểu ra điều gì đó. Anh ta cau mày nhìn thẳng vào đối phương, trong mắt là sự nghi hoặc: “Sao tôi thấy anh rất quen nhỉ, chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?”
Trước đó Tiêu Vân Sâm không hài lòng với thái độ lạnh lùng của Trường Uyên, nhưng giờ đây anh ta lại cảm thấy có một sự thân thiết khó hiểu với gã. Tiêu Vân Sâm vừa mở mắt ra đã bắt gặp ánh nhìn phức tạp của Tần Nguyễn, anh ta đang định mở miệng nói thì chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Tiêu Vân Sâm từ từ rủ mắt xuống, anh ta thấy một người đàn ông có mái tóc dài phấp phới giống như một cô gái, nhưng thân hình thì cường tráng đang quỳ trước mặt mình. Câu Xà x0uất hiện với dáng vẻ đầy cao ngạo, đúng kiểu trời đất bao la ông đây là số một, vậy mà giờ lại làm nũng với Tiêu Vân Sâm?
Nhìn tư thế cùng thái độ kính cẩn của Câu gà thì đúng là đang làm nũng với Tiêu Vân Sâm thật. Bóng2 lưng thành kính mà cô độc, tư thế kính cẩn.
Cầu Xà chậm rãi nói: “Chủ nhân” Chủ nhân?
Cách xưng hô này thật lạ. Khóe miệng Tần Nguyễn hơi giật giật, thần sắc trên gương mặt cô vô cùng kỳ quái.
Lỗ Văn Bân ở trong góc trợn trừng mắt, vẻ mặt kinh hãi, rõ ràng ông ta cũng giật mình vì những hành động của Câu Xà. Anh ta làm trong ngành giải trí, đã từng chứng kiến nhiều đạo diễn lập dị và cũng trải qua nhiều phương pháp thử vai khác nhau.
Trường Uyên mặc đồ cổ trang, trên đầu đội một bộ tóc giả trong y như thật, lại còn xuất hiện theo cách này bảo Tiêu Vân Sâm không nghĩ như vậy cũng khó.
Thấy mạch não hai người không cùng một kênh, Tần Nguyễn không nhịn được nữa đành phải nói: