Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 151: Trường uyên



Nếu để fan của Tiêu Vân Sầm nhìn thấy cảnh này, chắc chắn họ sẽ giật mình la hét đòi sinh con cho anh ta.

Nhưng khi nhìn dáng vẻ 1chật vật sợ hãi của Tiêu Vân Sâm trốn phía sau ghế sô pha, tất cả vẻ đẹp trai phong cách lập tức tan thành mây khói. Trường Uyên thuận tay bế Tiêu Vân Sâm đến chỗ ghế sô pha, sau đó đặt anh ta xuống.

Nhìn thấy một loạt động tác thuần thục của Trường Uyên, trong lòng Tần Nguyễn nảy ra một ý nghĩ khó tin.
Nhưng nhìn vào mối quan hệ hài hòa giữa người và rắn của Tiêu Vân Sâm và Câu Xà, chắc không cần cô phải nhúng tay vào.

Giờ phút này, cảm xúc trong lòng cô rất vi diệu.
Nhưng trên đường đi, anh ta bị Trường Uyên ngăn cản.

Đối phương di chuyển rất nhanh, gần như dịch chuyển tức thời đến trước mặt Tiêu Vân Sâm.
Trường Uyên không hề che giấu, trong giọng nói trầm khàn để lộ sự bất lực.

Vừa nãy khi nghe thấy có rắn, Tiêu Vân Sâm còn bị nôn mửa như phụ nữ có thai, đến lúc anh ta nhìn thấy chân thân của Trường Uyên thì càng sợ hãi đến mức ngất đi.
Cô hỏi: “Trước đây anh cũng đã từng làm như vậy rồi à?”

Trường Uyên chỉnh lại tư thế ngủ của Tiêu Vân Sâm cho thật ngay ngắn, sau đó quay người lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, trong mắt hiện lên ánh sáng đỏ.
Trong lòng Tiêu Vân Sâm rất 0hoảng loạn và sợ hãi.

Tiêu Vân Sâm nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt cầu xin, nhờ cô đến giải cứu mình.
Tiêu Vân Sâm há mồm muốn hét lên, trong mắt Trường Uyên hiện lên vẻ bất đắc dĩ, gã giơ tay ấn vào mi tâm Tiêu Vân Sâm.

Một giây sau, Tiêu Vân Sâm ngã thẳng xuống trước mặt Trường Uyên và lại ngất đi một lần nữa.
“Vậy còn anh ta?” Tiêu Vân Sâm run rẩy chỉ vào Trường Uyên có vóc dáng hoàn hảo đang quỳ một chân trên đất, ánh mắt gã còn tỏ vẻ hơi tủi thân. “Tên này không thuộc quyền quản lý của tôi, tôi cũng đánh không lại anh ta.” Tần Nguyễn nói rất thành thật.

Hung thủ đầu phải là thứ mà người bình thường có thể trêu vào, cho dù Tần Nguyễn có cơ thể bán thần thì cô cũng không dám liều mạng với nó.
Ai có thể ngờ được Tiêu Vân Sâm có thể khiến thượng cổ hung thủ gọi mình là chủ nhân, giữa bọn họ lại có quan hệ như vậy, điều này cho thấy thân phận của Tiêu Vân Sâm không hề đơn

giản.
“Cô Tần, cứ2u tôi với!” Tiêu Vân Sâm vội cầu cứu Tần Nguyễn

Có trời mới biết, con vật anh ta sợ nhất chính là rắn.
Một người có công đức trong người, đúng là không phải người bình thường. Không biết Tiêu Vân Sâm gặp may đến mức nào mới được thượng cổ hung thủ bảo hộ.

Tiếc rằng anh ta lại sợ rắn, mà không phải sợ một cách bình thường.
Đôi mắt của gã2 ảm đạm: “Chủ nhân, tôi sẽ không làm hại người”

“Anh đừng nói chuyện, đừng nói chuyện nữa!”
Tần Nguyễn xách nữ quỷ đi tới chỗ Tiêu Vân Sâm, rồi vứt cô ta xuống đất.

Nhìn người đang trốn sau ghế sô pha, cô nói: “Thời gian không còn sớm nữa, mau giải quyết vấn đề đi để tất cả chúng ta đều yên tâm”
Tần Nguyễn sắp không nhịn được cười, cô khục một tiếng rồi đi về phía anh ta, còn tiện tay nhấc nữ quỷ hồn thể đang không ổn định lên.

Mục đích Tần Nguyễn đến đây hôm nay là để giải quyết chuyện Tiêu Vân Sâm bị nữ quỷ dây dưa, việc chạm trán với thượng cổ hung thủ Câu Xà không nằm trong dự liệu của cô.