Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 152: Khi nữ quỷ cướp đoạt sinh khí của anh ta, tại sao anh không ngăn cản?



Trường Uyên quay đầu nhìn Tiêu Vân Sâm đang nằm trên ghế sô pha, hai mắt anh ta nhắm nghiền như đang chìm vào giấc mộng.

Gã vẫn1 nhớ rõ lần đầu mình xuất hiện trước mặt chủ nhân, đó là ở trong hồ nước trên núi.

Vì ngửi thấy mùi quen thuộc trên người chủ 2nhân nên khế ước bị phong ấn trong cơ thể gã sinh ra dao động. Sự giao thoa giữa hai linh hồn khiến Trường Uyên vừa kích động 7vừa run rẩy.

Thật không may, chủ nhân rất sợ rắn.

Chủ nhân vậy mà lại sợ rắn!
Lúc đầu Tần Nguyễn còn tưởng rằng Trường Uyên cùng nữ quỷ thông đồng với nhau, cô sợ nếu cả hai cùng ra tay thì đêm nay khó mà rút lui an toàn.

Nhưng bây giờ lập trường đã rõ ràng, Tần Nguyễn không cần phải đắn đo về việc phải làm gì tiếp theo nữa.

“Bây giờ tôi sẽ giúp chủ nhân của anh giải sát, khi mọi chuyện giải quyết xong, tôi sẽ lấy tiền rời đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.
Trường Uyên đã nghĩ đến hàng ngh7ìn cảnh tượng khi họ gặp lại nhau, nhưng gã chưa bao giờ nghĩ rằng chủ nhân lại sợ mình.

Tần Nguyễn đã tận mắt chứng kiến nỗi 2sợ rắn của Tiêu Vân Sâm, cô rất hiểu sự bất lực của Trường Uyên. Nhưng điều này không giải quyết được sự nghi ngờ của Tần Nguyễn, cô c0hỉ vào nữ quỷ bị vứt trên mặt đất và hỏi: “Nếu anh đã nhận Tiêu Vân Sâm làm chủ nhân, vậy khi nữ quỷ cướp đoạt sinh khí của anh ta, tại sao anh lại không ngăn cản?”

Trường Uyên nhìn về hướng Tần Nguyễn chỉ, đôi mắt đỏ hồng của gã toát ra sát khí dày đặc.
Khế ước linh hồn, có cùng tuổi thọ với hung thủ, Tần Nguyễn không hiểu rõ lắm.

Tiêu Vân Sâm có được vận may như vậy, chắc chắn phía sau phải có những chuyện khác.

Tần Nguyễn không muốn thăm dò chuyện riêng tư của người ta, cô cũng không có hứng thú.
“Cầu còn không được” Giọng nói của Trường Uyên lại hờ hững như cũ.

Sở dĩ gã đột ngột hiện thân là vì muốn giải đào hoa sát trên người chủ nhân.

Gương mặt Tần Nguyễn tỏ vẻ hài lòng, khóe môi của cô hơi cong lên.
Tiêu Vân Sâm là người có công đức thật đấy, nhưng sinh khí của anh ta không thể kéo dài vô tận.

Trường Uyên: “Đúng vậy, tôi và chủ nhân có thể ước linh hồn, kiếp này chủ nhân sẽ có tuổi thọ ngang với tôi.”

Cho dù nữ quỷ đánh cắp hết sinh khí của Tiêu Vân Sâm, thì chỉ cần Trường Uyên không chết, Tiêu Vân Sâm sẽ vĩnh viễn không thể chết được.
Nếu không, làm sao gã có thể để mặc nữ quỷ ở bên cạnh chủ nhân lâu như vậy.

“Nữ quỷ hấp thu rất nhiều sinh khí từ Tiêu Vân Sâm, cho dù anh ta là người có công đức thì cũng không thể trụ được nửa năm, chắc hẳn anh đã ra tay nên mới giữ được tính mạng của anh ta.”

Trừ điều này ra, Tần Nguyễn không nghĩ ra được lý do nào khác.
Cô quay lại nhìn nữ quỷ đang nằm run rẩy đầy chật vật trên mặt đất.

“Đã suy nghĩ rõ ràng chưa? Cô có muốn tự mình giải đào hoa sát không?”