Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 157: Nguyễn nguyễn, em có thể tùy hứng một chút



Khoảng cách giữa hai người ở trong xe bị kéo ra xa nhất, Hoắc Vân Tiêu biết sẽ rất khó để Tần Nguyễn chủ động ngồi lại gần anh.
Cô bé này bị anh chọc tức nên đang giận lẫy.

Nếu núi không đến chỗ ta thì ta đành tự đi đến núi vậy.

Hoắc Vân Tiêu 2chủ động ngồi xích lại gần Tần Nguyễn, bàn tay mảnh khảnh nắm lấy cằm cô rồi quay mặt cô về phía mình. Những đứa trẻ khác trạc tuổi Tần Nguyễn, khi nghe được những lời này của Hoắc Tam gia, chắc chắn sẽ háo hức muốn cảm thụ vị trí đứng trên cao mà nhà họ Hoắc đã đặt họ lên.

Nhà họ Hoắc là danh gia vọng tộc đứng trên đỉnh quyền lực.

Ai mà dám động đến một cộng tác của người được gia tộc này che chở chứ.
Anh mỉm cười, dịu dàng7 nói: “Cô bé, chủ đề trước đó của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu đấy”

“Cái gì cơ?” Tần Nguyễn ngơ ngác.

Hoắc Vân Tiêu7 buông cằm của Tần Nguyễn ra và nhẹ nhàng vuốt ve chỗ làn da bị ửng đỏ ở cằm cô, trong mắt anh toát lên vẻ thương tiếc.
Có anh và nhà họ Hoắc ở đây, Tần Nguyễn còn mang thai đứa cháu đời thứ tư của nhà họ Hoắc, ông cụ Hoắc đã chính miệng nói ra, nếu Tần Nguyễn xảy ra chuyện thì tất cả những người bên cạnh cô đều sẽ bị liên lụy.

Kể cả đứa cháu được ông cụ thương yêu nhất là anh.

Tần Nguyễn được ông nội bảo kê, có thể nói rằng sau này dù cô muốn đi ngang ở thủ đô thì cũng không ai dám chỉ trích.
Tam gia đưa tay lên vuốt tóc Tần Nguyễn, động tác của anh đầy dịu dàng yêu chiều.

Tư thế ngồi của anh thẳng tắp không bắt bẻ vào đâu được, nét mặt dịu dàng ấm áp, rất có khí chất của một công tử danh gia vọng tộc.

Hoắc Vân Tiêu nhẹ giọng, nói: “Nguyễn Nguyễn, em có thể tùy hứng một chút”
Những câu trả lời của Tần Nguyễn lại là cái lắc đầu nhẹ nhàng.

Cô ngước mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Tam gia.

Ánh mắt cô sáng trong mà thẳng thắn, chẳng có ham muốn gì và hoàn toàn tỉnh táo biết rõ vị trí của mình.
Cô bé2 này cũng quá yếu ớt, anh vừa mới chạm nhẹ mà đã đỏ hết cả lên rồi.

Ngón tay thô ráp của Tam gia chạm vào cái cằm nhỏ nhắn củ0a Tần Nguyễn, anh nhẹ nhàng vuốt ve.

Động tác của Hoắc Vân Tiêu quá mập mờ khiến trái tim Tần Nguyễn run lên, vành tại cô đỏ bừng.
Hôm qua đi khám ở bệnh viện, Tần Nguyễn được kết luận là thiếu máu nhẹ, cô cần phải chú ý nghỉ ngơi kết hợp với chế độ ăn uống để điều trị cơ thể.

Đúng là cô đã sơ sót.

Tần Nguyễn rũ mắt xuống, ngoan ngoãn nói: “Em biết rồi”
Tam gia biết hành động vừa rồi của mình đã vượt quá giới hạn, anh ho khan một tiếng để che giấu sự thất thổ của mình.

Hoắc Vân Tiêu hơi lùi ra một chút, anh thấp giọng nói: “Dù sau này có chuyện quan trọng thể nào thì cũng không được giải quyết vào buổi tối. Em còn một đứa bé trong bụng, làm như vậy không tốt cho sức khỏe, em quên lời bác sĩ dặn rồi à?”

Nếu Hoắc Vân Tiêu không nhắc tới thì đúng là Tần Nguyễn suýt quên thật.
“Em cảm thấy như bây giờ rất tốt.”

Từ trước đến giờ Tần Nguyễn không biết cái gì là tùy hứng.

Tất cả những gì cô đã trải qua từ khi còn là một đứa trẻ cho đến giờ, không bao giờ có hai chữ tùy hứng.