Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 158: Lúc đó tam gia vô cùng đau buồn



Có một loại buồn đau còn tuyệt vọng hơn cả tiếng khóc xé lòng.

Tần Nguyễn từng dùng trạng thái linh hồn nhìn thấy khóe m1ắt Hoắc Vân Tiêu không rơi nước mắt, trên mặt lộ vẻ bình thản, nhưng mỗi một tấc trên cơ thể anh đều bao phủ bởi sự bị thương. 2

Khi ấy, Tần Nguyễn gần như bật khóc. Hoắc Vân Tiêu hôn nhẹ lên đầu Tần Nguyễn, anh cố gắng khắc chế nên chỉ lướt nhẹ rồi thôi.

Hoắc Vân Tiêu lại ôm Tần Nguyễn vào lòng: “Đừng nghĩ nhiều, phải một đoạn nữa mới về nhà, em nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc đi.”

Bàn tay mảnh khảnh có nhiệt độ cơ thể thấp hơn hẳn người bình thường nhẹ nhàng vỗ về lưng Tần Nguyễn, muốn trấn an cô.
Nếu linh hồn có thể rơi nước mắt.

Cho đến tận bây giờ Tần Nguyễn v7ẫn không thể nào cảm nhận hết được sự bị thương đó.

Chắc hẳn lúc ấy Hoắc Vân Tiêu đã rất đau buồn.
Trên con đường cách họ vài cây số, vẫn có một chiếc xe taxi đang bôn ba giữa đêm khuya.

Con đường này rất vắng vẻ, dân cư thưa thớt.

Con đường tối tăm dưới ánh đèn đường màu vàng trông thật âm u và ảm đạm.
Đối mặt với 7ánh mắt dò xét của người đàn ông trước mặt, Tần Nguyễn từ từ rũ mắt xuống.

Cô đang thầm kiểm điểm lại bản thân.
Đêm nay, nếu hung thú Cầu Xà - Trường Uyên và nữ quỷ là một bọn, Tần Nguyễn và đứa con trong bụng sẽ phải nhận sự nguy hiểm kh0ó lòng tưởng tượng được.

Suy nghĩ kỹ trước khi hành động là phép tắc sinh tồn của Tần Nguyễn khi còn ở khu tây.
ven đường, một người phụ nữ mặc chiếc váy xanh sẫm nhìn chiếc taxi đang chạy tới, cô ta bước xuống bậc thang và nôn nóng vẫy tay.

Thấy có khách, taxi đi chậm lại và dừng bên cạnh cô gái mặc váy xanh.

“Cô gái, cô muốn đi đâu?”
Hiểu chuyện đến mức làm cho người ta phải đau lòng.

Tam gia không kiềm chế được mà cúi người chậm rãi tới gần Tần Nguyễn

Có cái bóng phủ lên người Tần Nguyễn, trước khi Tần Nguyễn kịp ngẩng đầu, cô đã bị bao phủ bởi mùi trầm hương thoang thoảng.
Người tài xế vốn định về nhà, nhưng khi nhìn thấy một cô gái hơn nửa đêm rồi mà vẫn còn ở bên ngoài thế này, bản năng tâm lý của ông ta không hề có một chút đề phòng nào.

Thấy người ngồi trong xe là đàn ông, người phụ nữ khẩn trương cúi đầu.

Giọng cô ta khá ồ à: “Bác tài, tôi muốn đi phố ẩm thực ở khu tây”
“Chỗ đó hơi xa” Người tài xế ngập ngừng.

Ông ta đánh giá người phụ nữ đang đứng trước xe, đối phương cúi đầu, ăn mặc giống như một nhân viên văn phòng.

Trông người phụ nữ có vẻ rất khẩn trương, bàn tay lo lắng liên tục nắm mép váy.
Giữa hai người họ rõ ràng chưa từng có tình cảm sâu sắc, nhưng lại giống như đã chung sống với nhau trong nhiều năm.

Họ có sự ăn ý nhất định với nhau.

Ba chiếc xe sang trọng không hề bắt mắt nhanh chóng di chuyển trên con đường rộng rãi.
Tài xế thở dài, nói: “Tôi đang chuẩn bị về nhà, cô là phụ nữ mà ở ngoài muộn như vậy không an toàn đầu, lên xe đi, tôi đưa cô đến đó”

Phải biết rằng khoảng cách giữa khu tây và khu động rất xa, đi đi lại lại sẽ mất rất nhiều thời gian.

Người phụ nữ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô ta cũng ngẩng đầu lên.

Cô gái này có khuôn mặt rất xinh đẹp, đẹp đến mức không chân thực.