Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 172: Nhị thiếu gia nhà họ tần bị hắt hủi



Tần Nguyễn lớn lên trong nghịch cảnh, trưởng thành từ trong mưa gió.

Cô đã chứng kiến quá nhiều sự xấu xa và tham lam, nên cần có thời gian 1để thay đổi suy nghĩ và tầm mắt của cô. Tần An Quốc muốn Tần Nguyễn thích ứng với cuộc sống hiện tại, sau đó mới rèn luyện năng lực của cô 2ở những phương diện khác.

Tuy nhiên, ông không còn nhiều thời gian nữa.
Ngoài cửa vang lên tiếng gầm rú từ ống xả của chiếc xe sang.

Tần An 2Quốc và Tần Cảnh Sầm đang ngồi trong phòng khách, nghe thấy tiếng động, cả hai thi nhau ngồi thẳng dậy, ánh mắt trông mong hướng về phía cửa.
<0br>Ngay sau đó, một bóng dáng quen thuộc chậm rãi đi đến.
Đại thiếu gia nhà họ Tần cử như thể đã ở cùng em gái nhiều năm, anh ta đi tới trước mặt Tần Nguyễn, khoác vai cô một cách tự nhiên, sau đó đi về phía cha đang ngồi trên ghế sô pha.

Tần Cảnh Sầm cứ nghĩ rằng mọi hành động và lời nói của mình đều vô cùng tự nhiên, nhưng Tần Nguyễn đang được anh ta khoác vai lại dễ dàng phát hiện động tác của anh ta cứng ngắc, tư. thế rất gò bó.
Bàn tay của Tần An Quốc đặt ở bên hông kích động đến mức run rẩy.

Sau khi Tần Nguyễn trở về nhà họ Tần, cô cũng đã từng gọi ông nhưng chỉ là tiếng cha xa cách, mà số lần gọi có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tần Muội vừa nói, vừa từ từ tránh sang một bên, để lộ Tần Nguyễn đang cười dịu dàng đứng ở phía sau. Tần Nguyễn đứng đó, đôi mắt đen láy nhìn cha và anh cả đang ngồi trên ghế sô pha, trong lòng cô nổi lên một chút chua xót, nhưng trên mặt lại nở nụ cười rạng rỡ.

“Ba, anh cả”
Thấy anh cả làm động tác trợn trắng mắt, trên môi Tần Muội nhếch lên nụ cười xấu xa, toàn thân toát ra vẻ vô lại gợi đòn.

Vị trí của Tần An Quốc khá vi diệu, hơn nữa mắt của ông rất tinh nên nhìn thấy hình như có ai đó ở sau lưng Tần Muội.
“Nguyễn Nguyễn, sao em lại về cùng Tần Muội, hai đứa gặp nhau trên đường à?”

“Dạ” Tần Nguyễn trả lời.
Nhìn thấy người đang đi tới, Tần Cảnh Sầm trợn mắt bất đắc dĩ.

Anh ta lại dựa người vào ghế sô pha và không còn ở trong trạng thái đang đứng trước trận đàm phán sống còn như vừa rồi nữa.
Tần An Quốc ngại vẻ xấu hổ của mình bị con gái nhìn thấy, nên ông hơi cụp mắt xuống và nhìn chằm chằm vào món quà mình mang từ nước ngoài về cho cô.

Tần Cảnh Sầm phát hiện trạng thái của cha không ổn, bèn vội vàng đứng dậy tiến về phía Tần Nguyễn.
Ánh mắt ông sáng lên, trên mặt hiện rõ sự mong chờ.

“Nguyễn Nguyễn, anh đã bảo là ba và anh cả mà thấy anh bước vào trước thì chắc chắn sẽ hắt hủi anh mà
Cái bộ xương già này của Tần An Quốc không biết còn sống đư7ợc bao nhiêu năm nữa, tranh thủ lúc vẫn còn thời gian và sức lực, lần này ông nhất định phải thuyết phục Tần Nguyễn.

Có một số việc con gái7 ông còn nhỏ nên không hiểu, Tần An Quốc sẽ đích thân dạy con.
Tần An Quốc đã tranh thủ khoảng thời gian này để điều chỉnh lại cảm xúc.

Thấy con gái tới gần, ông cầm lấy hộp quà xinh đẹp trên bàn.
“Nguyễn Nguyễn, đây là nước hoa mà ba đặt riêng cho con ở nước ngoài, nghe nói con gái đều thích nhãn hiệu này.”

Cầm lấy hộp quà xinh đẹp, Tần Nguyễn liếc nhìn logo trên hộp, cô có thể khẳng định đây là một trong ba thương hiệu nước hoa xa xỉ hàng đầu thế giới, muốn đặt một chai nước hoa của thương hiệu này phải tốn một khoản tiền ít nhất bảy chữ số.

Tần Nguyễn biết gần đây công ty gặp khó khăn, không ngờ trong lúc cha đang bận rộn ở nước ngoài mà vẫn nhớ đến cô.