Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 173: Ông tần



Tần Muội dùng khuỷu tay huých nhẹ Tần Cảnh Sầm, đổi lại là một cái liếc mắt nhàn nhạt của anh cả.

Anh ta hất cằm ra hiệu anh c1ả nhìn cha và em gái.

Tần Muội xích lại gần và cười khúc khích bên tai Tần Cảnh Sầm: “Anh nhìn ông già trông ngốc nghếch chưa2 kìa, cười không thấy tổ quốc đầu” Nhưng trên gương mặt lạnh lùng của Tần Cảnh Sầm không hề có nụ cười nào, anh ta nhìn cha n7ắm lấy tay em gái mà thấy cực kỳ hâm mộ.

Anh ta cũng muốn được cầm tay của em gái.

Khi cha con nhà họ Tần đang đoàn t7ụ đầm ấm, thì luôn có một số người không biết nhìn rõ thân phận của mình mà muốn thò một chân vào.
“Làm gì mà ân cần thế, không phải là bà và Hàn Khả Tâm lại làm chuyện gì có lỗi với Nguyễn Nguyễn đấy chứ?”

Từ trước đến giờ Tần Muội luôn nói chuyện rất thẳng thắn, ai mà làm cho anh ta không vui là anh ta có thể hoàn trả lại gấp mười.

Thế nên anh ta vừa mới lên tiếng thôi mà đã làm cho Hàn Nhàn suýt tức ngã ngửa.
Cô không muốn giấu giếm người thân của mình bất cứ chuyện gì.

Bên trong tài liệu ấy còn có bằng chứng về những việc hai mẹ con Hàn Nhàn, Hàn Khả Tâm đã làm sau lưng bọn họ, bao gồm cả chuyện Hàn Nhàn và Tần An Dân đã dan díu với nhau từ lâu.

Trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, chỉ cần tìm đúng hướng và bỏ tiền ra làm thì dù có ẩn sâu bao nhiêu cũng có thể đào ra.
Giọng anh ta trầm xuống: “Xem rồi”

Vào một buổi tối cách đây hai ngày, Tần Nguyễn có gửi một tài liệu cho Tần Cảnh Sầm.

Cô báo cho Tần An Quốc và Tần Cảnh Sầm biết rằng, chính cô là người ở đằng sau thao túng chuyên dùng dư luận của Giải trí Sáng Thể chống lại Hàn Khả Tâm.
Hàn Nhàn miễn cưỡng duy trì nụ cười cứng nhắc trên mặt: “A Muội à, cháu nói cái gì vậy?

Tần Muội cười lạnh: “Tự trong lòng bà hiểu rõ lấy!”

Hàn Nhàn tỏ ra mệt mỏi bất đắc dĩ, giọng nói lại vô cùng yếu đuối: “Có phải cháu có hiểu lầm gì đó với dì Hàn không. Gần đây Khả Tâm xảy ra chuyện nên có thể di Hàn không quan tâm được nhiều tới cháu và gia đình mình. Nếu có chuyện gì thì cháu cứ nói rõ ràng ra đi”
Tần Muội: “Bà..”

“Được rồi, đừng nói nữa.” Tần An Quốc ngắt lời con trai, ông hỏi Hàn Nhàn: “Bao giờ Khả Tâm về?”

“Em gọi điện cho con bé rồi, nó sắp về.”
Tần Nguyễn chăm chú lắng nghe, nụ cười luôn thường trực trên môi.

Đột nhiên, cô lên tiếng hỏi: “Anh cả này, ba đã xem thứ em gửi cho anh chưa?”

Khuôn mặt ấm áp của Tần Cảnh Sầm sa sầm, trong mắt anh ta lóe lên một tia nhìn lạnh lẽo.
Đây cũng là lý do vì sao hai cha con họ về nước nhưng không đến công ty ngay mà lại tập trung ở nhà.

Tần An Quốc không có khả năng bỏ mặc cho hai mẹ con Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm muốn làm gì thì làm.

Nỗi bất an trong lòng Hàn Nhàn càng lúc càng lớn, bà ta không nhịn được đánh lên tiếng hỏi: “Anh Tần, có phải là có chuyện gì không?”
Nhưng ngay đến cả một ánh mắt Tần An Quốc cũng không cho bà ta, thấy con trai cả và con gái út đang ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt ông trở nên dịu dàng, những giọng lại lạnh giá: “Khả Tâm có trở về hay không cũng chẳng sao, chỉ là một người ngoài râu ria mà thôi.”

Hàn Nhàn nghe xong những lời này càng cảm thấy bất an hơn.

“Anh Tần à.”