Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 177: Làm con gái khóc, ông tần luống cuống



Ở trong giới kinh doanh, có người nào không biết Tập đoàn Tần thị là do Tần An Quốc tạo dựng lên từ hai bàn tay trắng.
<1br>Người vợ đã chết của ông là người không có gì cả, không quyền không thế, xuất thân từ một gia đình bậc trung bình thường2.

Một người phụ nữ như vậy có thể có năng lực gì giúp đỡ cho Tập đoàn Tần thị chứ.

Có liên quan đến Tần Ngu7yễn? Cô cũng đã từng có sự chờ mong đối với mẹ. Khi cô bơ vơ không nơi nương tựa, mỗi lúc trời tối ngồi liếm láp vết thương của mình.

Nhưng cô biết rất rõ rằng, mẹ là một tồn tại rất xa vời.

Và khi hai mẹ con thực sự được gặp nhau, thì lại là ở trước nấm mộ, sinh ly tử biệt.
“Trước khi mẹ của con mất đã từng bắt ba đồng ý rằng, nếu có một ngày tìm được con trở về, thì sẽ giao Tập đoàn Tần thị cho con. Bởi là vì con nên mới có Tập đoàn Tần thị như hiện tại, nếu không phải vì muốn tìm kiếm con thì chúng ta cũng sẽ không liều mạng trèo lên trên như thế”

Cuối cùng hai mắt Tần Nguyễn cũng đỏ hoe.

Thì ra khi cô đang ở khu tây chịu đói chịu lạnh, phải liều mạng đánh nhau mới có thể đảm bảo an toàn cho mình, thì lại có người vì cô mà làm nhiều việc như vậy.
Vậy thì càng không thể:

Tần Nguyễn mới về nhà họ Tần được một năm, trước đó nó chưa hề tiếp xúc với tậ7p đoàn, vậy nên chẳng có chút liên quan nào đến nó cả!

Tần An Quốc ngồi trở lại ghế sô pha, ánh mắt ông dịu dàng nh2ìn con gái.
“Mẹ của con xuất thân từ đại học danh tiếng, năng lực và học thức của bà ấy hơn xa so với ba, nếu bây giờ bà ấy vẫn còn sống thì Tập đoàn Tần thì nhất định sẽ càng tiến xa hơn”

“Đáng tiếc trời ghét hồng nhan, mẹ của con ngày đêm nhớ mong con, trong lòng vì hối hận mà làm việc cả ngày lẫn đêm khiến sức khỏe có vấn đề, rồi vĩnh viễn rời bỏ chúng ta”

Tần Nguyễn yên lặng nghe, không hề lên tiếng.
Giọng nói của Tần An Quốc rất nhẹ, nhưng lại không giấu được sự bị thương của ông.

Tần Cảnh Sầm và Tần Muội đều có ấn tượng sâu sắc đối với mẹ, trên mặt của hai người đều lộ ra vẻ thương cảm.

Nghĩ đến những ký ức trước khi vợ mất, Tân An Quốc lau khóe mắt đỏ hoe.
Nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn, trong mắt ông thoáng hiện lên nỗi nhớ nhung và hoà0i niệm.

Tần An Quốc cảm thán: “Trông con rất giống mẹ của con”

Đây là lần đầu tiên trong kiếp này cha nhắc đến mẹ, Tần Nguyễn cũng không còn cách nào giữ được vẻ bình tĩnh trên gương mặt của mình nữa.
Tập đoàn Tần thị tồn tại là bởi vì cô, và mẹ đến lúc chết vẫn còn nhớ cô, thậm chí bà ấy đã ra đi trong sự hối hận.

Cô không hề biết những chuyện này. Cả cha, anh cả và anh hai đều chưa từng nói với cô.

Tần Nguyễn hơi rũ mắt xuống, hai tay đặt ở bên hông khẽ run lên.

Cô không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ thi nhau rơi xuống làm ướt đẫm cả áo cô.

Nước mắt giống như cơn lũ làm vỡ đê, rơi từng giọt từng giọt xuống đùi.

Trái tim cô như bị bóp chặt đến mức thở không ra hơi.