Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 202: Nguyễn nguyễn



Động tĩnh ngoài cửa làm Tần Nguyễn giật mình.

Người tài xế đang ngồi xổm dưới đất cũng nín khóc ngay lập tức.
<1br>Đôi mắt u ám của ông ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa, trong mắt đầy hoảng sợ. Anh dịu dàng nói: “Tần Muội vừa trở về và được sắp xếp nghỉ ngơi trên tầng ba, thời gian không còn sớm nữa, em cũng nên nghỉ ngơi đi”

Tần Nguyễn gật đầu: “Em biết rồi, cảm ơn Tam gia”
Có lẽ đến chính cô cũng không biết, khi ở trước mặt anh, tất cả tâm tư của cô đều trực tiếp biểu hiện ra trên mặt.

Hoắc Vân Tiêu thu hồi ánh mắt, nhìn xuống cô bé trước mặt, trên mặt nở nụ cười dung túng.
“Anh ba

Tần Nguyễn vô cùng tự giác sửa lại xưng hô.
Sau khi tắm rửa xong, toàn thân Hoắc Tam gia toát lên vẻ gợi cảm, là lo0ại gợi cảm thuần túy thuộc về đàn ông, khiến Tần Nguyễn nhìn có chút chói mắt.

Đôi mắt của cô lơ đễnh không dám nhìn thẳng vào đối phương: “Không có việc gì đâu ạ, vừa rồi em thử đèn ở trong phòng xem có vấn đề gì không ấy mà”
Thái độ cưng chiều của anh giống như đang đối xử với một đứa trẻ, cùng những động tác nhỏ mập mờ rất quen thuộc được thực hành trên người Tần Nguyễn, không khỏi khiến trái tim cô run lên.

Cô bất giác liếm môi và ngước mắt nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, ánh mắt bình tĩnh có chút dò xét.
Lúc Hoắc Tam gia nhìn thấy đôi mắt mang theo ý dò xét của Tần Nguyễn, anh cảm thấy rất buồn cười.

Chẳng lẽ anh còn có thể ăn cô chắc.
Hoắc Vân Tiêu quét mắt một vòng trong phòng cũng không phát hiện ra cái gì.

Nhưng một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Cũng không biết cô nhóc suy nghĩ lung tung cái gì nữa.

Hoắc Vân Tiêu lắc đầu bật cười, đi tới chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính.
Tần Nguyễn đang đứng ở trước cửa phòng ngủ phụ, khi cửa phòng đóng lại, cơ thể căng cứng thoáng cái thả lỏng.

Chẳng biết tài xế lái xe taxi đã bay tới phía sau cô từ lúc nào.
Cô bé đang giấu anh điều gì đó.

trước mặt anh, Tần Nguyễn chẳng thể giấu được bí mật gì.
Ông ta thấy rõ mọi hành động của hai người: “Cô gái à, đây có phải là người đàn ông lần trước đã chia tay cô không? Hai người nhìn xứng đôi lắm”

Tần Nguyễn nhớ lại những lời nói dóc của mình trong lần đầu tiên gặp người tài xế, khóe môi khẽ giật giật.
Hoắc Vân Tiêu mặc áo cho7àng tắm, tóc vẫn còn ẩm ướt đập vào mắt cô.

Dây lưng của áo choàng tắm trên người anh được buộc một cách lỏng lẻo,2 thấp thoáng dáng người dong dỏng hoàn mỹ.
Tiếng gọi Tam gia này khiến thần sắc trên mặt Hoắc Vân Tiêu trở nên vi diệu.

Anh đưa tay xoa đầu Tần Nguyễn, thở dài nói: “Không phải anh đã nói em đừng xưng hô khách sáo như vậy rồi sao, quên mất phải gọi anh là gì rồi hả?”
“Ngoan, ngủ sớm đi”

Hoắc Vân Tiêu hài lòng rút tay về và khép cửa phòng lại.
Ông ấy còn bảo bọn họ xứng đôi càng làm cho cô nói không nên lời.

Tần Nguyễn xoay người lại, cô không nhìn vào gương mặt kinh khủng của người tài xế, chỉ nói: “Tôi và anh ấy cách nhau chín tuổi đấy”