Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 203: Chú muốn tìm ra hung thủ hại mình chứ?



Người tài xế rất thông minh, ông ta bay ra ngoài ban công và tắm mình dưới ánh trăng.

Ông ta là một con quỷ mới chết1, cũng khó tránh khỏi không thể khống chế được oán khí trên người mình. Hoắc Dịch Dung ở bên này vừa nhận được báo cáo của Hoắc Khương, nói rằng hệ thống phòng thủ an ninh của nhà họ Hoắc đã chặn lại được những người truy tung không rõ danh tính.

Bọn họ phản truy tung lần theo dấu vết và tìm ra được vị trí của Tổng cục điều tra hình sự. Biết được tin tức này, sắc mặt tuấn tú của Hoắc Dịch Dung nhanh chóng trầm xuống.
Tổng cục điều tra hình sự.

Bởi vì cú điện thoại của Tần Nguyễn mà làm cả Cục đều bận rộn.
Nhưng Tần Nguyễn không muốn nói chuyện với 2người tài xế trong tình trạng đẫm máu như vậy, điều này sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của cô, thậm chí khiến cả thể x7ác lẫn tinh thần của cô thấy khó chịu.

Tần Nguyễn hạ thấp giọng xuống, hỏi: “Chú cũng không muốn mình bị chết một c7ách không rõ ràng như vậy, đúng không?”
Khí tràng của tài xế vừa mới ổn định lại trở nên hung bạo, sắc mặt ông ta n2hăn nhó.

Ánh mắt nặng nề của ông ta nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn: “Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết”
<0br>Có ai đang sống lại muốn chết chứ.
Cô bóp nhẹ các đầu ngón tay với nhau, giọng bình tĩnh: Chú muốn tìm ra hung thủ hại mình chứ?”

“Đương nhiên là muốn!”
Rồi chẳng hề do dự mà bấm gọi.

Khu nhà họ Hoắc.
Một lúc lâu sau, gương mặt Lục Hàn hiện lên vẻ không kiên nhẫn. Anh ta dập tắt điếu thuốc trong cái gạt tàn, rồi nghiến răng nói: “Nếu đã truy tung đến nhà họ Hoắc, thì chắc hẳn hệ thống phòng thủ an ninh ở phía họ đã báo động rồi. Các cầu tạm thời không cần quan tâm đến việc này, tôi sẽ xử lý

“Rõ thưa Cục trưởng Lục”
“Tôi đi tắm thay quần áo đã, chú cứ cố gắng nhớ lại những gì xảy ra lúc đó, tôi muốn biết chi tiết tất cả mọi thứ”

Tần Nguyễn quay người vào phòng, để lại một mình tài xế lơ lửng ở trên ban công.
Cấp dưới sợ mất mật rời đi, Lục Hàn lấy điện thoại di động của mình đang đặt ở trên bàn.

Anh ta tìm số điện thoại của Hoắc Dịch Dung trong danh bạ điện thoại.
“Chắc ạ, nhân viên kỹ thuật trong Cục chúng ta đều là những người ưu tú, tuyệt đối không có khả năng phạm sai lầm”

Lục Hàn thầm nghĩ ưu tú cái con khỉ, tay đã thò cả vào nhà họ Hoắc rồi, đúng là muốn tìm chết mà!
Lục đại thiểu bật ra một câu nói tục, anh ta đột nhiên đứng bật dậy, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Cảm xúc của anh ta vô cùng không ổn: “Chắc chắn không?”
Nhưng bây giờ ông ta đã chết rồi, không thể sống được nữa.

Tần Nguyễn nhìn xuống để khỏi nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn của ông ta.
“ở đâu?”

Người cấp dưới đứng ở phía đối diện với anh ta trở nên ấp úng.
“Cậu nói địa chỉ IP bị khóa chặt ở đầu cơ?”

“Khu nhà họ Hoắc ở phía đông thành phố)
Lục Hàn ngẩng đầu, không vui nhíu mày: “Nói nhanh lên!”

Bận rộn mấy ngày liền làm anh ta mệt như chó, đến ngay cả tu dưỡng cơ bản cũng đem cho chó ăn luôn, tính tình càng ngày càng cáu gắt. Mọi người ở trong Cục đều biết tính tình của sếp, cấp dưới đến báo cáo với anh ta cũng tập mãi thành thói quen rồi.
Cậu ta cúi đầu tỏ vẻ nhận sai, miệng thì nhanh chóng nói ra địa chỉ.

Vẻ mặt tức giận của Lục Hàn ngay lập tức giảm xuống, sắc mặt như bảng màu, quá đặc sắc.
Anh ta cho rằng Lục Hàn vẫn còn đang nghĩ cách điều tra vụ án từ Tần Nguyễn.

Nếu đúng là như thế thật, thì bọn họ đã quá để mắt đến vị gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Lục này rồi.

trước mặt một kiểu, sau lưng lại một kiểu khác, đúng là ngu không ai bằng.