Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 219: Sự tin tưởng đối với anh đã sớm ăn sâu vào tận xương tủy



Tam gia đưa tay lên xoa đầu Tần Nguyễn, động tác nhẹ nhàng thân mật.

Hương thơm thoang thoảng trên người cô tràn vào mũi khiến cho ngườ1i ta cảm thấy bứt rứt. Nhìn về phía đôi tay của Tần Nguyễn đang nắm lấy tay áo của mình, trong đầu Hoắc Tam gia hiện lên ký ức về đôi tay trắn2g như ngó sen này quàng qua cổ anh, cùng anh dập dềnh theo sóng biển. Tần Nguyễn thấy hơi xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

“Em biết rồi.”
Sau khi nhận được cái gật đầu của Hoắc Vân Tiêu, anh ta nên bước thong dong nhưng khá nhanh rời đi.

Chỉ để lại một mình Tần Muội đứng nghệt mặt tại chỗ.
Giọng anh trầm thấp, rất êm tai.

Đôi mắt của Hoắc Vân Tiêu vốn sâu thẳm, vừa đẹp vừa tình cảm,0 khi anh nhìn chằm chằm vào người ta như thế này, người ta có thể từ từ sinh ra ảo giác rằng anh có tình cảm sâu sắc đối với mình.
Trên lầu.

Về đến phòng, Tần Nguyễn đóng cửa lại, lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Cửu.
Cô buông tay áo của Tam gia ra và quay người đi lên lầu.

Trông bóng lưng thì bình thường, nhưng thực chất trái tim cô đang rối tung lên.
Khuôn mặt đẹp trai đầy hấp dẫn của anh trầm xuống, trên gương mặt có thêm sự điềm tĩnh đáng sợ và khó dò để cho người ta phải kiêng kị.

Bên trong ánh mắt lạnh lẽo của Tam gia nổi lên cảm giác áp bách: “Quẫy đủ chưa?”
Tân Muội nghĩ thầm, thì ra tên chó nhất đang ở đây này.

Anh ta có không cam lòng vẫn phải nói: “Vậy cũng được!”
“OK.”

Tần Nguyễn cúp điện thoại, tìm ở trong tủ một bộ quần áo bình thường mặc vào.
Hoắc Tam gia ngồi trong phòng khách, dáng ngồi thẳng tắp, vững vàng, toàn thân tỏa ra khí áp vô hình.

Dù cho Tần Muội đang đứng, anh cần phải ngửa đầu để nhìn đối phương, thì khí thế sắc bén của người quanh năm đứng trên đỉnh cao quyền lực vẫn phóng ra ngoài một cách vô hình.
Tần Muội vẫn chưa quên, ở nhà còn có hai người đang chờ phân xử anh ta đầu.

“Với tiền đề là Nguyễn Nguyễn cũng phải trở về cùng, tối hôm qua tôi đã gọi điện giải thích rõ với ba vợ và anh cả rồi, một lát nữa tôi sẽ phải người đưa cậu trở về”
Sau lưng truyền đến tiếng cười nhẹ của người đàn ông, trầm thấp, như trêu tức lại như gãi vào lòng người.

Hoắc Tam gia nhìn bóng dáng Tần Nguyễn biến mất ở chỗ rẽ trên tầng, nụ cười ôn hòa trên mặt cũng dần dần biến mất.
Khi quay người lại, anh ta đã khôi phục dáng vẻ ấm áp thường ngày.

Lục Dịch Trần vô cùng có hàm dưỡng nói: “Tam gia, cũng muộn rồi, tôi không quấy rầy nữa, hôm khác sẽ tới thăm sau”
Giọng nói dường như chứa cả vụn bằng, không hề có một chút dịu dàng nào như vừa rồi đối với Tần Nguyễn.

Cảm giác nguy hiểm ập tới từ phía sau khiến Lục Dịch Trần lập tức kiềm chế cơn tức giận của mình.
“Khục!” Những hình ảnh tràn vào trong đầu anh không đúng lúc khi7ến Hoắc Vân Tiêu phải ho nhẹ một tiếng để che giấu tâm tư của mình.

Anh đưa mắt lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tần Nguyễn, nghiê7m túc dặn dò: “Để Hoắc Chi đưa em đi, ở bên ngoài gặp chuyện phiền phức không nên manh động, nếu gặp phải chuyện không thể giải quyết được thì2 gọi điện cho anh, biết không?”
“Thật à?” Tần nhị thiếu tỏ vẻ hồ nghi.

“Tôi chưa từng lừa ai bao giờ
Hoắc Tam gia thoáng liếc mắt nhìn Tần Muội, giọng ôn hòa hơn rất nhiều: “Nguyễn Nguyễn muốn ra ngoài, cậu định về nhà hay tới trường học?”

“Đương nhiên là về nhà rồi! Anh đã đồng ý sẽ giúp tôi giải thích với ba và anh cả rồi mà”
Nhưng trái tim của cô vẫn còn rất bối rối.