Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 220: Có cô ở đ y, không ai được phép lấy đi tính mạng của anh



Tần Nguyễn cũng không biết tại sao mình lại tin tưởng Hoắc Vân Tiêu vô điều kiện như vậy, thậm chí còn có cảm giác phụ thuộc và1o anh.

Điều này khiến cô cảm thấy bối rối và hoảng sợ không thể giải thích được.

Thì ra đối với anh, cô lại cả2m thấy yên tâm như thế. Hoắc Vân Tiêu và Tần Muội ngồi đối diện với nhau, cả hai đều không nói chuyện.

Nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống, hai cặp mắt cùng đồng thời khóa chặt trên người Tần Nguyễn.

Tần Muội nhìn cô bằng ánh mắt trông mong: “Nguyễn Nguyễn, em muốn đi đâu vậy?”
Trông dáng vẻ quy củ này của cô bé giống như đã trở về lần đầu bọn họ gặp mặt.

Tam gia không vui, anh đứng dậy.

Anh đi tới trước mặt Tần Nguyễn và nhìn cô, ánh mắt của anh không hề kiêng nể gì cả, thứ khí thể sắc bén được che giấu đi nay lại phóng thích ra ngoài làm người ta sinh lòng sợ hãi.
Trái tim của Tần Nguyễn như nóng lên, nó hoảng loạn đập nhanh trong lồng ngực, vừa căng thẳng lại vừa bất an.

Cảm nhận được sự bất ổn của cô, Hoắc Vân Tiêu thu lại cảm giác áp bách mà mình vừa thoáng thả ra.

Chung quy lại vẫn không đành lòng, Tam gia khẽ thở dài.
Tần Nguyễn đứng thẳng người, có phần cứng nhắc như học sinh đang đối mặt với giáo viên.

Đôi mắt của Hoắc Vân Tiêu sâu như giếng cổ, con ngươi thâm thúy cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô.

Anh không hiểu tại vì sao Tần Nguyễn chỉ đi lên lầu một chuyện mà thái độ đối với anh lại trở nên xa cách như vậy.
Hoắc Tam gia của đất thủ đô nào phải nhân vật đơn giản như vậy.

Cho dù anh luôn đối xử7 với cô rất dịu dàng và chiều chuộng, gần như mọi chuyện đều thuận theo cô, nhưng cô làm sao có thể không cảm nhận được sự độc7 đoán và cường thể của một người quanh năm đứng ở vị trí cao như vậy.

Tam gia đối xử với cô như một đứa trẻ, bọn họ ch2ưa bao giờ đứng ngang hàng với nhau.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn tựa như không có chỗ che thân, tất cả nội tâm đều bị mở ra ở trước mặt đối phương.

Loại cảm giác này giống như quần áo trên người cô giúp đóng chặt trái tim muốn che giấu.

Mà Hoắc Tam gia chính là đao phủ, lột bỏ tất cả quần áo mà cô dùng làm lá chắn như lột vỏ một củ hành tây.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà cô đã sa lầy đến mức này, cô đã không thể phân rõ được đây rốt cuộc là có cảm tình, hay chính là thích, mà cũng có thể là lòng biết ơn từ kiếp trước,

Ngoài cha và các anh trai, chưa từng có ai đối xử với cô tốt như vậy.

Có lẽ chính cảm giác tốt đẹp này đã khiến cô mất đi khả năng phán đoán.
“Em đi gặp người bạn” Tần Nguyễn bước xuống nhà, giọng cô rất bình thản.

Từ đầu đến cuối cô chưa từng đưa mắt nhìn Hoắc Vân Tiêu.

Nhưng ánh mắt của đối phương mang cảm giác tồn tại quá mãnh liệt, khiến cô không thể làm ngơ.
Chỉ cần có cô ở đây, bất kỳ người nào cũng đừng hòng cướp đi tính mạng của anh.

Tần Nguyễn cầm lấy ba lô, nhét di động vào bên trong rồi xoay người rời khỏi phòng.

Dưới lầu.
Ánh mắt Tần Nguyễn mờ mịt, khuôn mặt nhỏ căng cứng.

Nói thật, cô chưa bao0 giờ nghĩ đến chuyện sẽ nhận được bất kỳ sự đáp lại tình cảm nào từ Hoắc Tam gia.

Nhưng bây giờ, trái tim cô vì anh mà rối tung lên.
Cô bé mới ở bên anh được vài ngày, vậy mà lại lùi trở về vị trí giữ khoảng cách rồi.

Đây cũng không phải là kết quả mà anh mong muốn.

Hoắc Vân Tiêu thấp giọng cười một tiếng, khóe môi của anh cong lên nở nụ cười nhẹ như gió xuân.

“Em đi đi, ở bên ngoài chú ý an toàn”