Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 221: Kiều nam uyên



Em biết rồi

Tần Nguyễn quyết định, đợi cô giải quyết xong vụ án ma quỷ giết người này, sau đó cô sẽ tìm thời gian giải thích rõ ràng 1với đối phương. Thấy Tần Nguyễn đi, Hoắc Chi cúi người chào Tam gia rồi cũng nhanh chóng đuổi theo.

Nhà họ Kiều ở khu bắc. Tần Nguyễn quen chân bước vào nhà họ Kiều. “Chị Nguyễn, cuối cùng chị cũng đã đến!” Kiều Cửu nhiệt tình chào đón Tần Nguyễn vào nhà.
Vẻ mặt của Kiều Nam Uyên không có gì ngạc nhiên, dường như ông ta đã sớm biết trước rằng Tần Nguyễn sẽ nhúng tay vào mấy vụ án mạng này.

“Có, nó nằm ở trên người Tiêu Vân Sâm”
Ông ta cầm chiếc khăn bên cạnh lên, vừa lau tay vừa đi về phía Tần Nguyễn.

“Tôi nghe Tiểu Cửu nói, Tần đạo hữu tìm tôi có việc à?”
Cô nhóc tính tình ngay thẳng, Tần Nguyễn cũng không hề có bất cứ sự bài xích nào với sự ngưỡng mộ của cô ấy.

Cô mỉm cười với Kiều Cửu: “Không cần đâu, chỉ có một số việc muốn bàn bạc với sự phụ của em, chắc sẽ không ở lại lâu.”
Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy em gái mình dịu dàng và cẩn thận như vậy.

Tần Nguyễn giống như một con mèo thu lại móng vuốt sắc bén, chỉ có ở trước mặt Tam gia mới để lộ ra cái bụng mềm mại của mình.
Cô cũng muốn thuyết phục Tam gia, sau này phải định kỳ áp chế khí đen cho anh.
“Vậy... em đi đây”

Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào tay của Tam gia đang cầm cổ tay mình, cô nói lí nhí.
Mục đích lần này của Tần Nguyễn chính là Tiêu Vân Sâm, người giải chuông còn cần người buộc chuông.

Cô tính toán ra đầu nguồn của chuyện này hẳn là phải ở chỗ của Tiêu Vân Sâm.
Trong phòng khách, Kiều Nam Uyên đang đứng vẽ bùa trước chiếc bàn gỗ lê.

Lực đặt bút của ông ta vững vàng, động tác trên tay thành thạo như nước chảy mây trôi.
Cô nhìn thấy rất rõ trong mắt cô bé có sự sùng bái và kính nể.

Cô bé này đã có sự ngưỡng mộ và gần gũi khó hiểu đối với cô ngay từ lần đầu gặp mặt.
Tần Muội đưa tay sờ mũi, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm.

Cảnh tượng vừa rồi đã in sâu vào tâm trí anh ta.
0Cô ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt chứa đầy ý cười của người đàn ông trước mặt mình.

Tần Nguyễn ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ.”
Hoắc Vân Tiêu buông 2tay cô ra và mỉm cười: “Em đi đi, anh chờ em về nhà”

Tần Nguyễn đang chuẩn bị rời đi, nhưng vì hai chữ về nhà mà giật mình.
“Đúng vậy, gần đây xảy ra mấy vụ án mạng, trong số các nạn nhân có người mà tôi biết, nên tôi muốn tìm ra con quỷ đang âm thầm gây ra những tội ác này”

“Có manh mối gì không?”
“Chị Nguyễn muốn ăn gì? Hoa quả nhé, bánh ngọt hay nước trái cây?”

Kiều Cửu giống như một cô hầu nhỏ chạy xung quanh Tần Nguyễn
Tam gia đưa tay vén một sợi tóc rơi trên mặt cô, giọng của anh nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

Ánh mắt anh dịu dàng, hai khí chất tao nhã dịu dàng và cao ngạo quý phái cùng tồn tại.
Loại khí chất này là do thời gian cùng những kinh nghiệm mà anh đã trải qua ban cho.

Tần Nguyễn nhẹ nhàng gật đầu, cô quay người rời đi, lúc đi ngang qua Tần Muội thì dừng lại.
Mặc dù cô không tìm ra nguồn gốc của khí đen trên người Tam gia, nhưng cô vẫn phải nói cho đối phương biết chuyện li2ên quan đến sự tồn tại của nó, và những ảnh hưởng trong tương lai.

Việc chải vuốt và áp chế khí đen, giữ cho khí tím tồn tại mãi mãi7, tạm thời chỉ có một mình cô có thể làm được.
Kiều Cửu thất vọng: “Chị không ở lại ăn cơm à? Trong nhà chỉ có em với sự phụ thôi, chán lắm”

Kiều Nam Uyên đã vẽ xong bùa, cất bút.
Đáng tiếc, cô không có phương thức liên lạc của đối phương.

Kiều Nam Uyên đặt chiếc khăn trong tay xuống, vẻ mặt hơi ngạc nhiên: “Có liên quan đến cậu Tiêu ư?”