Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 225: Tiêu vân sâm mệt mỏi, bi quan chán đời



Sau một lúc im lặng, anh ta chậm rãi nói: “Không có gì, chắc tôi còn chưa thoát ra khỏi trạng thái của buổi thử vai chiều naky thôi.”

Tiêu Vân Sâm đưa tay lên bóp trán, dù cho có mệt mỏi rã rời cũng không thể xóa đi được phong thái phóng khcoáng của anh ta. Tần Nguyễn bóp nhẹ đầu ngón tay của mình, ánh mắt cô tối xuống.

Cô bước tới ngồi đối diện với Tiêu Vân Sâm: “Anh đi thử vai diễn gì vậy? Có vẻ ảnh hưởng rất nhiều đến anh”
Tiêu Vân Sâm cũng rất muốn nói ra hết, anh ta nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn bằng ánh mắt bi quan chán đời.

“Sáng nay tôi nhận được lời mời của một vị đạo diễn lớn, mời tôi đóng vai khách mời, diễn tổng cộng chưa đến mười phút, nhưng trong mười phút ngắn ngủi này, tôi như cảm nhận được cuộc sống của một người khác. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, như thể đó là những gì mà chính bản thân tôi đã trải qua, trong vòng chưa đầy mười phút thôi, tôi phải đối mặt với sự đau khổ và tra
Tiêu Vân Sâm từ từ nhắm mắt lại, hàng lông mày nhíu chặt không hề giãn ra.

Lộ Văn Bân và Kiều Nam Uyên ngồi bên tay trái Tần Nguyễn đều phát hiện có điều gì đó không ổn với ảnh để Tiêu.
“Sau đó thì sao?” Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào mắt của anh ta.

“Thử vai xong, tôi tham gia một sự kiện do công ty tổ chức và luôn mắc lỗi trong bữa tiệc đó. Những người quen biết tôi đều nói có điều gì đó không ổn với tôi, nhưng tôi lại chẳng cảm thấy gì ca.”
Diễn xuất là một bộ môn cần nhập tâm, và để diễn tốt, đương nhiên là bạn phải hiểu sâu sắc nội tâm của nhân vật mà mình thủ vai.

Nhập vai đã không dễ nhưng thoát ra được còn khó hơn. Khi diễn, diễn viên phải hòa nhập với nhân vật, cảm xúc phải phù hợp với nhân vật, và chỉ có bọn họ mới có thể cảm nhận được những áp lực mà mà họ phải nhận ở trong đó.
“Bị nhập diễn à?”

Tần Nguyên chưa từng tiếp xúc với ngành giải trí, nhưng cô cũng biết sứca ảnh hưởng của việc nhập diễn đối với diễn viên.
Tiếng thở dài lại vang lên, nhưng lại khơi dậy trí tò mò của Tần Nguyễn.

Tiêu Vân Sâm đã bước vào ngành giải trí nhiều năm, cũng được coi là đàn anh trong ngành, chắc chắn anh ta phải có cách thức riêng của mình để nhập diễn.
tấn của cuộc đời người khác” Nói đến đây, Tiêu Vân Sâm dừng lại, hai hàng lông mày của anh ta cau chặt lại.

Giống như đang vướng vào cảnh khốn cùng và gặp phải một chuyện gì đó vô cùng đau khổ và khó giải quyết.
Tiêu Vân Sâm cau mày, trong giọng nói lộ ra sự bực bội.

Anh ta tựa đầu vào lưng ghế sô pha, đôi mắt mệt mỏi chán chường nhìn lên trần nhà, trong lòng cảm thấy bực bội giống như đang có thiên quân vạn mã chạy ầm ĩ trong đầu anh ta vậy.
Ngoại trừ con hung thủ thời thượng cổ Câu Xà đang án ngữ ở phía sau anh ta.

Ngay từ khi bước chân vào cửa, bọn họ đã cảm nhận được cái gã vệ sĩ này rồi. Toàn thân Trường Uyên từ trên xuống dưới tỏa ra sát khí lạnh lẽo nồng đậm, cho dù không nhìn thấy gã thì cũng có thể cảm nhận được khí tràng của gã.
“Chỉ có một điều khác với mọi khi là, sau khi thử vai tôi không thoát ra khỏi nhân vật được, thậm chí càng ngày càng lún sâu. Tôi gần như có thể thông qua nội dung trên kịch bản mà tự động tưởng tượng ra những cảnh ngộ u ám khác mà vai phụ gặp phải.”

“Rõ ràng là trong kịch bản không có những nội dung kia, nhưng những hình ảnh thực sự hiện lên rất chân thực trong đầu tôi, cứ như thể tất cả những điều ấy là sự thật. Lần này tôi mãi mà không thoát ra khỏi nhân vật được, cảm giác rất đau đớn khổ sở.”