Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 227: Tần nguyễn



Tần Nguyễn mất hết kiên nhẫn, chỉ muốn lôi con rắn to xác này ra đánh cho một trận nên thân.

“Xin hỏi ngài năm nay bao n1hiêu tuổi rồi?” Trường Uyên không nghe ra hàm nghĩa châm chọc của Tần Nguyễn, giọng điệu của gã còn tỏ ra0 ghét bỏ.

Nếu chó mà tới gần gã thì đã bị dọa sợ quá lăn ra chết từ lâu rồi. Cái thứ vớ vẩn đó còn chưa đủ cho gã nhét kẽ răng.
Lộ Văn Bân bước tới và đưa tập tư liệu cho cô.

Tần Nguyễn cầm lấy và đưa nó đến trước mặt Trường Uyên.
“Việc này liên quan tới chuyện sợ rắn của anh, tôi lo anh sẽ bị kích thích nên chỉ có thể làm anh bất tỉnh.”

“Rắn?”
Cô hỏi: “Anh mở linh trí lúc nào?”
“Mười nghìn năm trước” “Vậy trong mười nghìn năm qua đầu óc của anh đều bị chó ăn rồi à!”

“Cái thứ đồ vật ti tiện 2như thế sao dám tới gần tôi!”
“Không thể nào! Cậu ta không thể làm ra những chuyện này!”

Trường Uyên vẫn không thể tin được.
Luồng sát khí hung ác nồng đậm lan tỏa khắp căn phòng, khiến Kiều Nam Uyên và Lộ Văn Bân khó mà chịu đựng nổi.

Tần Nguyễn cũng khẽ nhíu mày: “Hiện tại tôi không thể bắt được vết tích gì của con quỷ đó, nhưng tôi cảm nhận được một tia ác ý rất nhỏ ở trên người Tiêu Vân Sâm. Tin tôi đi, nó tuyệt đối không phải là hạng lương thiện đâu”
.

Ngay lúc bầu không khí trở nên căng thẳng, một giọng nói yếu ớt vang lên.
Trường Uyên đang đưa lưng về phía Tiêu Vân Sâm, cơ thể gã thoắt cái cứng ngắc, trong mắt hiện rõ vẻ hoảng loạn.

Sau khi đầu óc của Tiêu Vân Sâm trở nên minh mẫn hơn, cuối cùng anh ta cũng nhớ lại ký ức vừa rồi bị Tần Nguyễn tập kích. Anh ta cau mày, bất mãn nhìn Tần Nguyễn.
Tiêu Vân Sâm nhíu chặt mày, tay đè lên phần gáy bị Tần Nguyễn bổ choáng, mặt anh ta nhăn nhó, mờ mịt.

Anh ta nghe thấy Tần Nguyễn bảo muốn nói chuyện với mình, bèn hỏi một câu.
Trường Uyên vô cùng thành thật nói: “Tôi không nhớ rõ”

Tần Nguyễn cảm7 giác não mình phát đau, cái gã Trường Uyên này hình như có chút thông thái rởm.
Khi thấy những nạn nhân kia đều là đàn ông, và cùng bị móc sống trái tim, đôi mắt đỏ của Trường Uyên lóe lên một cách kỳ lạ.

Anh ta nhíu mày, nhìn chằm chằm hình ảnh chết thảm của nạn nhân, khí tràn quanh người không tự chủ được mà bộc phát ra, âm trầm, bạo ngược.
Trường Uyên nhận tập tư liệu và nhanh chóng lật xem.

Trên tư liệu có những bức ảnh chụp cảnh tượng máu me kinh hãi, nhưng anh ta chẳng chớp mắt lấy một cái.
Tần Nguyễn không muốn tiếp tục nói mấy lời linh tinh với Trường Uyên nữa, tên này quá cứng đầu, quá khó đối phó.

Cô quay đầu lại nói với Lộ Văn Bân: “Chú Lộ, chú đưa cho tôi thông tin của vụ án mạng đã được sắp xếp”
“..” Hung thủ thượng cổ Câu Xà - Trường Uyên ngẩn ra.

Gã đã sống hàng chục nghìn năm, đây là lầ2n đầu tiên có người hỏi gã về vấn đề này.
“Cô Tần à, cô có nên cho tôi một lời giải thích không?”

Tần Nguyễn liếc nhìn Trường Uyên rồi nhún vai với Tiêu Vân Sâm.
Tiêu Vân Sâm quá sợ hãi mà hét lên một tiếng.

Anh ta ngồi thẳng dậy, nhấc chân lên khỏi mặt đất, ngồi co ro trên ghế sô pha.