Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 228: Tiêu v n s m, chúng ta làm vụ giao dịch nhé!



Đôi mắt đỏ rực lạnh lùng của Trường Uyên nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, ánh mắt gã rất dữ tợn như muốn xé nát cô ra.

Tần Ng1uyễn không hề sợ hãi, thậm chí còn tỏ ra khiêu khích mà nở nụ cười tươi rói với gã. Sắc máu trong mắt Trường Uyên đã biến mất, để lộ ra một đôi mắt to sáng trong và đầy thành kính.

Ánh mắt của gã đầy sự ngưỡng mộ, thái độ phục tùng.
Sau đó, gã lại phải xóa bỏ mọi ký ức sợ hãi của chủ nhân, thậm chí bao gồm cả gã.

Thế thì có nói hay không cũng có gì khác biệt đâu.
Tần Nguyễn đi đến trước mặt Tiêu Vân Sâm, cô nhìn thẳng vào mắt của đối phương và hỏi: “Tiêu Vân Sâm, vì sao anh lại sợ rắn?”

Vấn đề này có vẻ rất khó trả lời.
Vẻ mặt của Tiêu Vân Sâm khá mờ mịt, anh ta cũng không hiểu tại vì sao mình lại sợ rắn nữa.

Từ lúc anh ta nhớ được đến giờ thì đã vô cùng sợ rắn rồi, loại rắn nào cũng vậy, cho dù có độc hay không có độc thì mỗi khi nhìn thấy cũng đều làm anh ta cảm thấy không thoải mái.
Trường Uyên mặc bộ áo dài đen kiểu cổ, làm nổi bật lên thân hình hoàn hảo, đập rõ vào trong mắt Tiêu Vân Sâm.

Các đường nét trên gương mặt Trường Uyên khá góc cạnh, gương mặt tuy không thể nói là đẹp, nhưng lại khiến người ta khó lòng rời mắt.
Gã sẽ giữ món nợ này tr0ong lòng, sớm muộn gì cũng sẽ trả lại.

Tần Nguyễn cong môi: “Nhớ kỹ là tốt, tôi chỉ sợ anh không nhớ lâu thôi.”
Anh ta luôn có cảm giác cảnh này rất quen thuộc.

Quần áo trên người đối phương quá kỳ quái, giống trang phục trong đoàn làm phim vậy.
Tiêu Vân Sâm nghe nói có rắn trong phò2ng thì có người lại trên ghế sô pha, ánh mắt hốt hoảng đảo quanh, tìm kiếm vị trí của thứ khiến anh ta sợ hãi.

Tìm một vòn7g mà vẫn không thấy được con rắn khiến anh ta hoảng sợ.
Lúc đi thử vai, anh ta đã ký thỏa thuận bảo mật thông tin rồi.

Tần Nguyễn nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt cô rũ xuống, nhìn chăm chú vào Trường Uyên đang quỳ trên mặt đất.
Tiêu Vân Sâm: “Rắn ở đâu?”

Tần Nguyễn đưa tay chỉ Trường U7yên.
Trường Uyên rũ mắt xuống không nói gì.

Gã biết khi chủ nhân biết được thân phận của gã rồi, nhất định sẽ ngất đi vì sợ hãi.
Tiêu Vân Sâm tỏ ra nghi ngờ: “Tôi nhìn anh rất quen mắt, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đầu không?”

Không hiểu tại sao mà người đàn ông có phong thái không tầm thường này, lại khiến Tiêu Vân Sâm cảm thấy rất thân thiết.
Sau đó, dưới cái nhìn chằm chủ của tất cả mọi người, Trường Uyên hướng về phía Tiêu Vân Sâm và chậm rãi quỳ một chân xuống đất.

Tiêu Vân Sâm vẫn còn rất sợ hãi, anh ta cau mày nhìn chằm chằm vào Trường Uyên.
Không còn chỗ nào để trốn, Trường Uyên đành phải chậm rãi quay người lại.

Đôi mắt lạnh lẽo của gã nhìn chằm c2hằm vào mặt Tần Nguyễn, gã cất giọng trầm thấp khàn khàn: “Cô giỏi lắm! Tôi sẽ nhớ kỹ món nợ này!”
“Anh chắc chắn chứ?” Tần Nguyễn cười đầy ẩn ý.

Nụ cười của cô rất kỳ quái, làm cho người ta khó mà nắm bắt được.
“Không có sau đó, tôi không phải là người trong giới giải trí nên không có hứng thú với vấn đề tài nguyên nội bộ ấy”

Thế này xác định không phải là tay không bắt sói hả?
Giao dịch gì?”

“Anh nói cho tôi biết nội dung buổi thử vai ban ngày, tôi sẽ giữ bí mật, tuyệt đối không nói cho bất cứ ai” “Sau đó thì sao?” Tiêu Vân Sâm luôn cảm thấy đằng sau còn có yêu cầu nữa.
Tần Nguyễn hài lòng mà ngồi ở bên cạnh anh ta, bên trong đôi mắt xinh đẹp có sự tính toán không hề che giấu.

Cô đưa mắt nhìn Tiêu Vân Sâm, đôi môi khẽ hé mở: “Tiêu Vân Sâm, chúng ta làm một giao dịch nhé?”
“Chắc chắn!”

Đây là phẩm chất cơ bản của một người diễn viên.
Trường Uyên cũng trừng mắt nhìn lại cô, như thể nhìn thấy những gì cô sắp làm, gương mặt gã vô cùng phẫn nộ.