Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 231: Có hai mộ thanh, bọn họ là một đôi anh em



Đôi giày thể thao không có logo thương hiệu nào giẫm lên mặt Mộ Thanh.

Tần Nguyễn ở trên cao bễ nghễ nhìn xuống vong hồn dưới chân mình, trkong mắt cô hiện lên sự khinh miệt và chán ghét: “Tao ghét nhất bị người khác tính toán, nhất là tính toán lên những thứ mà tao quan tâm nhất”
c
Mộ Thanh trông khá chật vật, gương mặt trang điểm đẹp đẽ chạm đất, phần nếp gấp của bộ sườn xám màu xanh lam cao quá đầu gối, để lộ ra đôi châan còn thon gọn hơn cả phụ nữ.

Mộ Thanh đã mất đi năng lực chống cự, từ lúc ban đầu không kịp trở tay nên còn bối rối, bây giờ gã đã trở lại bình thường, trên mặt còn nở nụ cười. Tần Nguyễn không khỏi nhíu mày, Mộ Thanh trả lời quá thản nhiên, khiến cô có cảm giác là lạ ở chỗ nào đó.

Thái độ của đối phương có vấn đề.

Nhưng Tần Nguyễn lại không thể nói ra được là có vấn đề ở chỗ nào.
Không thể không nói, người đẹp cho dù có chật vật đến đâu thì phong thái này vẫn rất hút mắt người nhìn. Mộ Thanh nói: “Muốn biết à? Tôi không phải là đối thủ của cô, cô cứ thả tôi ra rồi từ từ nói”

Tần Nguyễn tỏ ra hoài nghi, những động tác lại rất nhanh.

Cô thu lại bàn chân đang giẫm lên mặt đối phương, nhưng không thu roi vàng đang giam cầm gã về.
Tần Nguyễn ngước mắt lên nhìn Mộ Thanh, Trường Uyên và Tiêu Vân Sâm, cô cau mày, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.

Tiêu Vân Sâm khẽ giật mình khi nghe thấy cách gọi của Trường Uyên.

Chủ nhân?
“Người đời chỉ biết Mộ Thanh, nhưng lại không biết Mộ Thanh còn có một người anh trai”

Kiều Nam Uyên đang đứng ở phía trước Tiêu Vân Sâm bỗng đứng ra.

Ông ta đi đến bên cạnh Tần Nguyễn, thở dài nói: “Tần đạo hữu, tôi cảm thấy chỉ sợ trong chuyện này có nội tình gì đó.”
Đây là cái cách xưng hô gì vậy, anh ta là một thanh niên hiện đại sờ sờ ra đây, như thế nào lại giống như công tử của mấy nhà có thể lực ở thời cổ đại vậy.

“Người anh em này, có phải anh nhận nhầm người rồi không?”

Thật ra Tiêu Vân Sâm muốn hỏi là, anh từ cái bệnh viện nào chạy ra vậy.
Thế này là im lặng, càng là ngầm thừa nhận.

“Chủ nhân, Mộ Thanh tuyệt đối không bao giờ giết người!”

Trường Uyên vẫn bảo vệ cho Mộ Thanh, cho dù là ở trước mặt chủ nhân Tiêu Vân Sâm thì gã vẫn kiên trì với ý kiến của mình, thực sự là rất kỳ lạ.
Mộ Thanh ngoái nhìn lại và nở một nụ cười nhẹ với Tiêu Vân Sâm.

Đuôi mắt của gã cong lên, đúng là một người đẹp làm cho người ta phải thương tiếc.

Bất cứ ai nhìn thấy vẻ đẹp này đều sẽ không rời mắt được trong giây lát.
Rất có khả năng tất cả những việc kỳ lạ anh ta gặp phải lúc ban ngày là do đối phương gây ra.

“Những ảnh hưởng mà tôi phải chịu trong ngày hôm nay đều là do anh?” Tiêu Vân Sâm nói một cách chắc chắn.

Mộ Thanh chỉ cười không nói gì.
Với mối uy hiếp tiềm ẩn này, tốt nhất cứ phải trói gô lại cho an phận mới khiến người khác yên tâm được.

Tần Nguyễn lùi về phía sau hai bước, cô khoanh tay lại, vẻ mặt lạnh lùng.

“Như thế này không trở ngại mày nói chuyện”
Giọng của gã trầm thấp mà nguy hiểm, sự thù hận và điên cuồng chứa đựng trong lời nói của gã vô cùng gợi đòn.

Gã chết rồi, ngứa mắt những người còn sống nên muốn giết người.

Có hàng tỷ người sống trên thế gian này, chẳng lẽ đều muốn giết sạch?
Thái độ hỏi thẳng thừng của cô khiến Mộ Thanh hơi sững sờ.

Ngay lập tức, tiếng cười vui vẻ của Mộ Thanh vang lên trong phòng khách.

Sau khi tiếng cười chấm dứt, đôi mắt quyến rũ nhẹ nhàng rơi vào người Tần Nguyễn.
Mộ Thanh hừ một tiếng, thản nhiên nói: “Tôi nhìn bọn họ không vừa mắt, muốn giết thì giết thôi.”

Tần Nguyễn không nói gì, đôi mắt lạnh nhạt của cô như con dao đâm thẳng về phía Mộ Thanh, đôi môi đỏ mím lại tỏ vẻ không hài lòng. Thật lâu sau không nghe thấy âm thanh gì, Mộ Thanh cảm giác được có gì đó không thích hợp. Gã ngẩng đầu và đối mặt với hai con ngươi đen láy sâu không thấy đáy của Tần Nguyễn.

Mộ Thanh tự biết câu trả lời của gã quá qua loa.
Mộ Thanh từ dưới đất ngồi dậy, hất mớ tóc lòa xòa trên mặt.

Gã ngửa đầu nhìn Tần Nguyễn: “Đúng, là tôi làm”

Thừa nhận rất gọn gàng dứt khoát, không hề dây dưa dài dòng.
Vẻ đẹp của Mộ Thanh không hề có tính công kích, thậm chí càng nhìn càng thấy cuốn hút.

Khi nghe thấy Mộ Thanh giới thiệu về mình, Tiêu Vân Sâm đã hiểu ra điều gì đó.

Trong kịch bản mà anh ta thử vai lúc ban ngày, nhân vật anh ta thử vai chính là nhân vật chịu nhiều đắng cay Mộ Thanh này, và Mộ Thanh chỉ là một vai phụ trong kịch bản.
Giọng của Tiêu Vân Sâm đều đều, chỉ như đơn giản là kể lại cuộc đời ngắn ngủi của Mộ Thanh.

Nghiêm túc nhìn thần sắc trên gương mặt của Tiêu Vân Sâm, có thể thấy sắc mặt anh ta không được tự nhiên cho lắm, trong mắt toát ra sự kinh ngạc và sửng sốt, nếu chỉ nói là sợ hãi thôi thì không đủ.

“Ngài Tiêu đây đúng là rất chăm chỉ đọc kịch bản”
Nhưng chỉ thoáng chốc sau, khí tràng quanh thân gã bỗng thay đổi, âm khí và sát khí đậm đặc tỏa ra từ người gã, Mộ Thanh giống như biến thành một người khác vậy.

Ngọn lửa hận thù khiếp người bùng cháy lên trong mắt gã, khiến gã càng thêm quái dị.

Giọng của Mộ Thanh trở lại thành giọng nam bình thường: “Giết bọn chúng thì cần gì lý do, tôi không quen nhìn bọn chúng sống tốt hơn tôi, không quen thấy chúng được xuôi chèo mát mái, tôi chết rồi, nhưng có một số người vẫn còn sống. Nếu đã không cam tâm thì phải làm việc gì đó để cho bản thân mình sung sướng chứ. Giết bọn chúng, trơ mắt nhìn vẻ mặt đau đớn thống khổ của chúng trước khi chết là một loại hưởng thụ đối với tôi!”
Đây là cái logic ngu xuẩn gì vậy! “Cậu ta không phải kẻ giết người đầu!”

Trường Uyên đứng ra, ngay cả vào lúc này thì thái độ kiên trì của gã vẫn không thay đổi.

Tần Nguyễn đã không còn khó chịu như trước đó nữa, cô dựa người vào tủ trưng bày bên cạnh, đôi mắt hơi rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt không hề biết hối cải của Mộ Thanh: “Tại sao mày lại làm như thế?”

Mộ Thanh hơi vặn vẹo eo, muốn giúp cơ thể mình thoải mái hơn một chút.

Nhưng cái mà gã nhận lại là rọi vàng càng siết chặt giam cầm hơn, hồn thể của gã càng thêm không thoải mái.
“Ồ?” Giọng của Tần Nguyễn không có cảm xúc gì.

Còi cảnh báo vang lên trong đầu Mộ Thanh.

Gương mặt gã biến sắc.

“Không có nội tình gì hết! Chính tôi đã giết người!”

Sự bình tĩnh của Mộ Thanh biến mất không còn tăm hơi, sắc mặt gã dữ tợn vặn vẹo, trong mắt nổi lên sắc đỏ hung tàn.

Đây mới là khuôn mặt mà một con quỷ trăm năm nên có.

Hai mắt Tần Nguyễn cong lên, cô mỉm cười và nhẹ nhàng gật đầu với Kiều Nam Uyên: “Xin rửa tai lắng nghe”