Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 232: Dùng máu thịt để mở đường cho tự do



Mộ Thanh là một con quỷ đàng hoàng, gã vừa định mở miệng thì một lá bùa bay tới đáp tráng miệng gã, chặn hết những lời nói tiếp theo của gã1.

Kiều Nam Uyên bình tĩnh thu tay lại, ra vẻ mình chẳng hề làm gì cả.

Ông ta tiếp tục nói: “Người thực sự có tài nghệ ở Qu2ế Xuân Viên là muội muội Mộ Thanh, cô ta có giọng hát tuyệt vời, dễ nghe, sinh ra là để dành cho Kinh kịch. Nhưng cô ta lại thích một võ s7inh ở Quế Xuân Viên, hai người là bạn thuở thiếu thời, tâm đầu ý hợp” Cái tên Tô Tử Gia vừa thoát ra khỏi miệng của Kiều Nam Uyên, Mộ Thanh đang chật vật bò dưới đất... Không, phải nói chính xác là Tô Tử Gia.

Đầu gã úp xuống mặt đất, cơ thể cứng đờ.

Cá Tần Nguyễn, Tiêu Vân Sâm lẫn Trường Uyên đều bị sốc.
Chỉ có vẻ mặt của Lộ Văn Bân là vẫn bình tĩnh.

Trong đó, cảm xúc của Tiêu Vân Sâm là rõ ràng nhất, vì muốn thử vai diễn này mà anh ta đã đặc biệt lên mạng tìm hiểu về nhân vật Mộ Thanh. Mộ Thanh ở trong kịch bản là một nhân vật có thật ở thời kỳ Dân Quốc, nhưng không ngờ nhân vật bi kịch này lại có một bí mật ẩn giấu mà không ai biết.

Tô Tử Gia ngẩng đầu, hai con người đó ké nhìn chòng chọc vào Kiều Nam Uyên.
“Tô Tử Gia còn có một thân phận khác, gã là một thành viên của đảng Địa Hạ, tuy gã làm rất nhiều việc nhìn tưởng như không có ý nghĩa, nhưng lại có ích lợi rất lớn. Gã không phải người tốt, nhưng cũng không phải người xấu, cho đến lúc chết hai tay của gã vẫn sạch sẽ.”

“Một người như vậy sẽ không giết người vô tội một cách bừa bãi, gã truyền thừa tận trong xương tủy lời thề khi gia nhập đảng, sẽ không tiếc hy sinh bản thân, dùng máu thịt của mình để mở đường cho tự do”.

Sắc mặt của Tần Nguyễn khá phức tạp, trong mắt hiện lên vẻ trang nghiêm.
“Mộ Thanh là con hát nên thân phận hèn mọn, cho dù sau này c7ô ta có chính thức lên sân khấu và được nhiều người khen ngợi thì cũng chỉ vì xinh đẹp, chứ không phải là vì tài năng của cô ta, rồi cuối 2cùng cũng khó tránh khỏi kết cục trở thành một món đồ chơi trong tay những người giàu có và quyền lực”

“Một bước ngoặt xảy ra ngay0 trước khi Mộ Thanh chính thức lên sân khấu, cô ta được đoàn tụ với anh trai ruột của mình” 6. ..”

Bị roi vàng giam cầm, miệng cũng bị chặn lại, Mộ Thanh chỉ biết ủ ở cố gắng ngăn cản Kiều Nam Uyên tiếp tục nói.
Bài học xương máu trăm năm trước nặng nề đến nỗi mà mỗi một người con của đất nước này đều không dám lãng quên.

Thân phận của Tô Tử Gia đúng là khiến người ta phải ngạc nhiên.

Tần Nguyễn mím môi, cô nhấc chân đi tới trước mặt Tô Tử Gia, vươn tay xé lá bùa trên miệng gã.
“Sau khi biết được thân phận của Mộ Thanh, lão giam cầm cô ta ở trong phủ, sau đó lối tất cả những thủ đoạn đã từng áp dụng trên người Tô Tử Gia ra mà sử dụng lên người Mộ Thanh. Từ trước đến nay Mộ Thanh chưa bao giờ biết anh trai mình đã phải trải qua những gì, cô ta không thể chấp nhận được chuyện này nên cuối cùng lựa chọn tự sát”

“Không lâu sau cái chết của Mộ Thanh, người nhà của lão doanh nhân giàu có từng đùa bỡn hai anh em liên tục xảy ra chuyện. Cuối cùng bọn họ đã thực hiện một biện pháp đặc biệt, sử dụng mạng sống của Tô Tử Gia để hiển tể, trấn áp Mộ Thanh đã hóa thành lệ quỷ. Bây giờ đã trăm năm trôi qua, cẩm thuật trấn áp hai anh em này đúng là đã tới lúc bị phá rồi.”

“Tại sao không có ai biết chuyện này? Làm thế nào mà thân phận của Mộ Thanh cùng danh tiếng trước đây của cô ta ở Thượng Hải lại bị che đậy?”
Chẳng trách ông ta lại biết rõ ràng như vậy.

Tần Nguyễn nói: “Như thế không có nghĩa Tô Tử Gia là người vô tội”

Kiều Nam Uyên lại ném ra một bí mật gây sốc khác.
Tần Nguyễn: “Ý của chủ Kiều là, kẻ giết người chính là em gái của gã, Mộ Thanh?”

Kiều Nam Uyên lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng Tô Tử Gia không có khả năng giết người”

“Vì sao?”
Cặp mắt kia dường như đang muốn hỏi, mày là ai, rốt cuộc thì mày là ai.

Vẻ mặt của Kiều Nam Uyên vẫn không thay đổi, ông ta dửng dưng thu tầm mắt lại: “Hai anh em Tô Tử Gia và Mộ Thanh từ nhỏ đã phải chịu nhiều thiệt thòi. Mộ Thanh sống ở trong rạp hát không cần lo cơm ăn áo mặc, nhưng mồ hôi xương máu mà cô ta phải bỏ ra, những đau khổ cô ta phải chịu đựng thì không có cách nào tưởng tượng được”

“Cuộc sống của Tô Tử Gia cũng không khá hơn Mộ Thanh là bao, vì để tồn tại mà việc gì gã cũng dám làm, không biết xấu hổ và không có thứ gọi là tam quan”
Toàn thân Tô Tử Gia có khí đen vờn quanh, gã cắn răng phủ nhận.

“Vậy thì đang ở đây rồi”

Tần Nguyễn nhướng mày liếc quanh phòng khách.
Cho dù bọn họ có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ nào, thì suy cho cùng họ vẫn là kẻ giết người.

Kiều Nam Uyên tiếp tục nói: “Trong hai năm Mộ Thanh lên sân khấu, Tô Tử Gia đã làm rất nhiều thứ cho cô ta, gã từ bỏ thân thể của mình để giữ gìn sự trong trắng cho em gái, nhưng tiếc rằng cuối cùng thân phận của Mộ Thanh vẫn bị lộ”

“Người tiết lộ thân phận của Mộ Thanh cho một doanh nhân giàu có là cậu bạn võ sinh thanh mai trúc mã với Mộ Thanh, người kia là ông vua đóng tàu nổi tiếng ở đất Thượng Hải, và đã từng là một trong số những khách quý của Tô Tử Gia.”
“Trước khi hai anh em đoàn tụ, với ngoại hình xuất chúng và tài ăn nói khéo léo, Tô Tử Gia qua lại với nhiều phụ nữ, hay còn gọi là bám váy đàn bà, hoặc trai bao”

“Nửa đời trước của gã bám váy phụ nữ, còn trong hai năm trước khi chết, để bảo vệ em gái mình mà gã đã sống bằng thân phận Mộ Thanh, và bắt đầu bám quần đàn ông.”

Nói đến đây, có vẻ Kiều Nam Uyên cảm thấy khó nói tiếp nên không tiếp tục kể nữa.
Giọng rất gấp gáp như thể sợ cô không tin gã.

“Ừm” Tần Nguyễn nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy thì không phải là do anh giết rồi, tôi đang rất tò mò không biết em gái của anh đang ở đâu.”

“Con bé không ở đây đâu!”
Gã chật vật nằm rạp trên mặt đất, cơ thể vặn vẹo, cố gắng bò tới gần Tần Nguyễn và Kiều Nam Uyên.

Gương mặt kiến nghị của Kiều Nam Uyên tỏ ra hờ hững, trông hơi vô tình. “Khi Mộ Thanh chính thức lên sân khấu và xuất hiện ở trước mặt mọi người, Quế Xuân Viên tuyên bố rằng Mộ Thanh là đàn ông, điều này đã gây thất vọng cho khán giả, nhưng cũng có người thích.”

“Hai anh em giống hệt nhau, thậm chí đến chiều cao cũng gần như tương đương, người đứng ở trên sân khấu là Mộ Thanh, còn người đi giao tiếp với giới thượng lưu là Tô Tử Gia, anh trai của Mộ Thanh.”
Tiêu Vân Sâm cảm thấy rất kỳ lạ, điều này hoàn toàn không hợp lý. Cuối cùng trên mặt Kiều Nam Uyên cũng có cảm xúc, khóe môi lạnh lùng của ông ta cong lên thành một nụ cười.

Nụ cười này đầy sự mỉa mai và chán ghét vô cùng.

Nhưng giọng của ông ta vẫn rất bình tĩnh: “Bởi vì dính đến các quan chức cấp cao, bọn họ đã đùa bỡn hai anh em Tô Tử Gia và Mộ Thanh xoay quanh như thế, thì vụ việc bê bối này làm sao có thể bị vỡ lở được”
Tần Nguyễn nhíu mày: “Thể tại sao chú Kiều lại biết rõ như vậy?”

“... Bởi vì, người năm đó sử dụng cấm thuật trấn áp khiến hai anh em này không thể đầu thai được, xuất thân từ môn phái Mao Sơn” Vẻ mặt của Kiều Nam Uyên hơi mất tự nhiên.

Tần Nguyễn lại không phản bác được.
Nhìn một vòng nhưng chẳng phát hiện được bất cứ thứ gì: “Có phải em gái anh có quan hệ không tốt với anh không, không thì làm sao đến lúc này nhìn thấy anh bị khổ sở như vậy mà cô ta cũng không hiện thân?”

Lúc này Tô Tử Gia lại thông minh không lên tiếng nữa.

Cô gái này thật sự quá giáo hoạt!