Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 233: Lòng của cô như một đầm nước đọng, không thể tạo ra được gợn sóng



Nếu không phải nể tình Mộ Thanh từng giúp gã bảo vệ chủ nhân, thì Trường Uyên cũng sẽ không để gã đến gần mình.

| Gã ngủ say quá lâu, sau 1khi tỉnh dậy, thế giới cũng quá nhàm chán. Bởi vì những nạn nhân đó đúng là không phải do gã giết.

Gã hoàn toàn mất hồn, không còn vẻ thong dong điềm tĩnh như trước nữa.
“Nếu năm đó tôi không làm như vậy thì Thanh Thanh sẽ không phải chịu nhiều khổ cực đến thế. Mặc kệ con bé làm cái gì, tôi là anh trai của con bé thì xin hãy để cho tôi giúp con bé hoàn trả lại đi.”

Mặt mũi Tô Tử Gia tràn đầy đau khổ, nếu như quỷ có thể khóc thì có lẽ nước mắt của gã đã rơi đầy đất từ lâu rồi.
Lòng của cô đã như một đầm nước đọng từ lâu, không thể nổi lên được gợn sóng nào nữa.

“Anh không nói, tôi cũng có cách tìm được cô ta”
Trên tay Tần Nguyễn đã bắt được hồn phách của Tô Tử Gia, cô còn chưa kịp hành động thì đã nghe thấy một tiếng nói dễ nghe vang lên.

Cô nhìn lại và thấy một khuôn mặt quen thuộc.
“Bởi vì gương mặt này của tôi đó, nếu không có trái tim sống duy trì, gương mặt này của tôi sẽ trở nên rất xấu.”

Mộ Thanh cười vui vẻ, giọng điệu ngây thơ đơn thuần, giống như là đang nói một chuyện rất bình thường.
Tần Nguyễn lạnh lùng quét mắt, ánh mắt cô như hòa vào với băng lạnh.

Chiếc roi vàng đang trói trên người Tô Tử Gia như có ý thức mà quay trở lại trong tay Tần Nguyễn.
Gã mặc kệ người này là Mộ Thanh hay Tô Tử Gia, người mà gã vừa ý chính là người này, tên của đối phương chỉ là một cách xưng hô thôi.

Tô Tử Gia suy sụp: “Tôi giết người thật mà!”
Chung quy lại thì Tần Nguyễn vẫn thấy áy náy về chuyện người tài xế lái taxi bị chết.

Nếu hôm nay cô không giải quyết Mộ Thanh, thì không biết sau này cô ta sẽ còn hại chết bao nhiêu người nữa.
Chỉ là, đau đớn phải nhận trong quá trình này không phải hồn thể bình thường có thể chịu đựng được.

“A a a a..”
Gã theo bản năng đứng ở bên cạnh Tiêu Vân Sâm, chặn trước cơ thể và ánh mắt của anh ta đang nhìn Mộ Thanh. Lộ Văn Bân và Kiều Nam Uyên cũng cảm nhận được một luồng oán niệm mạnh mẽ ở trên người Mộ Thanh.

Hai người nhìn nhau rồi nhanh chóng phân chia công việc, một trái một phải trấn giữ ở hai bên của Tiêu Vân Sâm.
“Cậu ta rất sạch sẽ, bất kỳ vong hồn nào cho dù là khi còn số7ng hay sau khi chết, chỉ cần trên tay từng dính máu tươi đều không thể chạy thoát khỏi đôi mắt của tôi”

Ánh mắt của Trường Uyên nhìn về p2hía Tô Tử Gia đang ngồi chật vật dưới đất.
Trên người Tô Tử Gia có hơi thở sạch sẽ, còn quanh người Mộ Thanh lại tràn ngập màn sương máu, thoang thoảng một thứ mùi như máu tươi trộn lẫn với mùi hôi thối mục rữa.

Thứ kia chính là huyết sát do giết vô số mạng người tích tụ mà ra.
Cô ta hơi nghiêng đầu: “Cô là đạo sĩ muốn xử lý tôi à?” Tần Nguyễn cau mày, cô chẳng biết phải tả cảm giác của mình với con nữ quỷ trước mắt này là gì, cô ta thích làm ra vẻ khiến người ta buồn nôn, tóm lại là cô không thích cô ta.

Tần Nguyễn lạnh giọng hỏi: “Tại sao cô lại giết người?”
Đáng tiếc, bây giờ cô ta đang là quỷ nên trồng dở dở ương ương, nhìn mà buồn nôn.

Đôi mắt đỏ như màu máu của Mộ Thanh khẽ liếc nhìn Tần Nguyễn, mỗi một động tác hay một ánh mắt của hai anh em nhà này đều gần như tương đồng.
Tần Nguyễn lại tỏ ra thờ ơ: “Chuyện ân oán giữa hai anh em các người chẳng có quan hệ gì với tôi cả, hiện giờ tôi chỉ cần Mộ Thanh”

Tần Nguyễn lăn lộn ở khu tây từ nhỏ, cô đã chứng kiến quá nhiều bi kịch trên thế gian.
Sợi roi vàng trong tay cô biến mất, cô chuẩn bị gọi Ấm sai của Minh giới lên đây bắt hồn.

Mô Thanh khịt mũi cười xem thường: “Cô chẳng qua chỉ là một đạo sĩ, không gây ra tổn thương gì cho tôi đầu, cho dù là Ấm sai cũng không làm gì được tôi”
Tần Nguyễn thì đối mặt với Mộ Thanh một mình, trong mắt cô hiện lên vẻ nghiêm túc.

Một con lệ quỷ mới chết trăm năm nhưng bây giờ lại có thực lực gần bằng quỷ vương, cô phải đề phòng.
Cầm cây roi vàng trên tay, cô quay người đối mặt với Mộ Thanh.

Sự xuất hiện của Mộ Thanh khiến Trường Uyên lần đầu tiên cảm thấy nguy hiểm.
Quả nhiên là lệ quỷ, làm đủ mọi việc xấu xa.

Tần Nguyên khẽ thở dài: “Tôi không có gì để nói với cô, hôm nay tôi sẽ đưa cô vào Minh Phủ, những việc ác mà cô đã làm lúc còn sống hay sau khi đã chết đều được ghi lại ở trong sổ Sinh Tử, xuống đấy đi trả nợ đi”
Mộ Thanh đã quen với Tô Tử Gia như thế này rồi, nên ngừng nói chuyện với gã.

Cô ta nghịch mấy cái móng tay sắc nhọn của mình, móng tay cô ta đỏ chót, thỉnh thoảng lại lóe lên ánh sáng lạnh.
Mộ Thanh liếc nhìn Tô Tử Gia đang ngồi sụp trên mặt đất bằng đôi mắt quyến rũ. “Anh, anh thật sự quá vô dụng, đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn nhu nhược!”

Tô Tử Gia mím chặt môi, cũng không phản bác.
Nhiệm vụ của cô là thu hoạch tất cả những yêu ma quỷ quái trên đời này.

Tô Tử Gia ngồi phịch trên mặt đất, gã không có cách nào để phản bác.
Tô Tử Gia cảm nhận được ba hồn bảy vía của mình bị một đôi tay khống chế, cơn đau như xé rách tim gan quét sạch toàn thân gã.

“Không cần, tôi ra rồi đây!”
Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, khuôn mặt ấy trông giống hệt Tô Tử Gia.

Thứ khác biệt giữa hai người bọn họ là hai loại khí tràng đối lập nhau như hai thái cực.
Tần Nguyễn đi đến trước mặt Tô Tử Gia, cô đứng ở trên cao nhìn xuống gã. “Nếu anh và cô ta đã là anh em, thì chắc chắn trên linh hồn của cả hai có dấu ẩn kết nối với nhau, không thể cắt bỏ được. Chuyện tôi cần làm bây giờ có thể sẽ làm anh... cảm thấy đau đớn, cổ nhìn một chút.”

Chung quy lại Tần Nguyễn vẫn để ý đến thân phận một trăm năm trước của Tô Tử Gia, nên chủ động nhắc nhở gã.
“Tô Tử Gia sẽ không giết người vô tội một cách bừa bãi.”

Cái tên gã gọi là Tô Tử Gia, 0đây chính là thái độ của gã.
Chủ nhân không để ý tới gã, lũ ma quỷ đều e ngại gã, chỉ có Tô Tử Gia là có thể trò chuyện cùn2g gã.

Nhưng bây giờ gã lại không thể phân biệt được rõ rốt cuộc người này là ai.
Tô Tử Gia lẩm bẩm kể: “Năm đó nhà tôi rất nghèo, cha mẹ tôi vì muốn sống sót nên quyết định bán một trong hai anh em chúng tôi, họ dùng cách rút thăm để quyết định sẽ bán đứa nào. Tôi không muốn bị bán đi nên đã đánh tráo rút thăm”

“Cha mẹ tôi dùng hai viên giấy, một viên có chữ viết, một viên không để rút thăm. Đứa nào bắt được viên giấy có chữ viết sẽ bị bán đi, tôi lén mở viên giấy rồi gấp góc của viên giấy không có chữ viết, cuối cùng em gái bị bán đi, còn tôi được ở lại”
Những câu nói này của cô ta nghe vào trong tai mọi người lại khiến họ phải rùng mình.

Vì giữ lại được khuôn mặt mà muốn giết người lấy trái tim còn nóng hổi.
Cái miệng nhỏ của Mộ Thanh hơi mím lại, động tác có phần ngượng ngùng của con gái.

Nếu cô ta là người và làm ra một cử chỉ nhỏ như vậy, có lẽ còn có thể khiến người ta thương tiếc.
Đôi mắt đỏ của Tô Tử Gia tối xuống: “Các người sẽ không tìm thấy con bé đầu, là tôi có lỗi với con bé, hãy để tôi trả lại tất cả mọi thứ đi.”

Tần Nguyễn: “Chuyện giữa các người không liên quan gì đến tôi, kẻ tôi muốn tìm là hung thủ giết người. Anh nói anh thích hưởng thụ quá trình giết người, thích được nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của bọn họ trước khi chết, mùi vị đó đối với anh là một loại hưởng thụ đúng không? Vậy anh có biết tất cả nạn nhân đều chết ngay lập tức, lúc chết bọn họ cũng không phải chịu quá nhiều đau đớn không?”
Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, đứng tao nhã trong phòng khách, lớp vải ôm lấy thân hình hoàn mỹ và duyên dáng, nhưng trên cơ thể lại bốc ra mùi thối rữa và chết chóc.

Mái tóc dài của cô ta xõa tung, đôi mắt đỏ như màu máu vô cảm, trong mắt cuồn cuộn cảm giác đè nén đến nghẹt thở.
Một giây sau, cô vươn tay đặt ở huyệt Thiên Linh của Tô Tử Gia và rút hồn phách của gã ra.

Dùng huyết mạch của người thân để triệu hồi hồn phách, đúng là cách đơn giản mà thô bạo nhất.