Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 237: Nguyễn nguyễn tức giận



Tối nay Hoắc Chi đã lái xe đưa bọn họ tới đây, giờ cô ta vẫn còn đang ở bên ngoài đợi.

Nghĩ tới đây, Tần Nguyễn cảm thấy hơi chột dạ.
<1br>Hoắc Chi đi theo cô không bao lâu mà phải chạy hết chỗ này đến chỗ nọ, ngay cả thời gian nghỉ ngơi buổi tối cũng không có.

Đến gần đây 2Tần Nguyễn mới ý thức được rằng, giấc ngủ khá quan trọng đối với một người phụ nữ. Ngũ quan của cô ta vặn vẹo, miệng mắt nhét chung một chỗ, tiếng nói chuyện cũng biến thành không lưu loát. Phát giác có điều gì đó không ổn, trong tích tắc, cô ta lại khôi phục khuôn mặt già nua của mình.

“Nếu nói khốn nạn thì ai có thể hơn được cô.”

Tần Nguyễn không phải là Tô Tử Gia, cô không có cách nào làm thành phụ, và vì anh em ruột thịt mà làm ra những chuyện không lý trí như đối phương.
Tần Nguyễn vuốt ve chỗ tóc bị đứt, hơi thở lạnh lẽo quanh người cô quét qua phòng khách.

Bị đôi mắt băng giá của cô nhìn chằm chằm, Mộ Thanh cảm thấy có một luồng hơi lạnh chui lên từ lòng bàn chân.

Tần Nguyễn như thế này quả đáng sợ, khiến cô ta cảm nhận được cảm giác áp bách to lớn.
“Bành! Bành! Bành!”

Đầu của Mộ Thanh bị đập liên tục vào mặt đá cẩm thạch.

“A a!! Cút đi!”
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ hé mở: “Từ trước đến nay tôi luôn là người có thu báo thù, có bản báo oán. Lần sau muốn ra tay thì trước hết phải ngẫm xem cô có thể chịu đựng được cơn giận của tôi hay không đã nhé!”

Đôi bàn tay khô ráp và xương xẩu của Mộ Thanh đè chặt vào lỗ rỗng ở lồng ngực, nơi đó đang không ngừng tuôn trào ra làn sương đen dày đặc, đôi mắt đỏ như máu của cô ta ảm đạm không có ánh sáng, nhưng nỗi oán hận của cô ta đổi với Tần Nguyễn vẫn không giảm đi chút nào.

“Mày, con khốn này!”
Mộ Thanh, cô ta đã bị thổi từ gốc rễ rồi.

“Tao không có thù oán gì với mày, vì sao mày không buông tha cho tao?!”

Mộ Thanh biết mình không phải đối thủ của Tần Nguyễn nên thái độ cũng mềm đi rất nhiều.
“Vấn đề hiện giờ không phải ở chỗ chúng tôi được cái gì, mà là cô phải đi xuống Địa Ngục và trả giá cho những gì cô đã làm trong một trăm năm qua.”

Tần Nguyễn cảm thấy rất lạ, dù sao cô ả Mộ Thanh này cũng đã hơn một trăm tuổi rồi, mà sao nói chuyện lại không dùng đầu óc như vậy. Ngay khi Tần Nguyễn vừa dừng lại, Mộ Thanh dùng tốc độ mà mọi người không kịp chuẩn bị lao tới.

Vì đang buồn ngủ nên lòng cảnh giác của Tần Nguyễn hơi kém một chút.
Từ lúc sống lại đến giờ, chỉ cần hôm nào cô ngủ không n7gon là tâm trạng sẽ rất kém, trở nên cực kỳ dễ bực bội.

Tần Nguyễn đưa tay che miệng, ngáp một cái.

Cô thấy hơi buồn ngủ rồi.
7
Tần Nguyễn hơi do dự, không biết lát nữa xong việc thì nên về trường học hay là đến nhà họ Kiều ngủ một giấc.
Chuyện đã tới nước này, cô ta tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết.

“Mời cô.”

Ánh mắt Tần Nguyễn tỏ ra khinh thường, không coi Mộ Thanh ra gì. Cái này gọi là thua người nhưng không thể thua về khí thể.
Đây là một vụ mua bán được hai lợi cùng một lúc, cớ sao lại không làm chứ.

“Mày thật sự không thể buông tha cho tao ư?” Đôi mắt đỏ rực của Mộ Thanh tối sầm lại, khuôn mặt thoáng vặn vẹo.

Câu trả lời của Tần Nguyễn là lắc đầu.
ở trong mắt cô, Mộ Thanh là một kẻ ích kỷ.

Vì ích lợi của bản thân mà hại chết nhiều người như vậy. Ác chính là ác, không bao giờ được phép lấy cớ

Dù là người hay quỷ, đã làm thì phải gánh chịu hậu quả do mình gây ra.
Tổn thương hồn thể của cô ta có thể hình dung bằng hai từ vô cùng thê thảm. Nhưng so với những người đã chết dưới tay Mộ Thanh, những gì cô ta phải chịu đựng bây giờ chưa bằng một nửa của những nạn nhân đã chết.

Tần Nguyễn buông tay ném Mộ Thanh trên mặt đất, rồi lạnh lùng nhìn cô ta.

Lúc này Mộ Thanh chỉ như một con dê đợi bị làm thịt, không thể chịu nổi một kích. Tần Nguyễn đau lòng sờ đoạn tóc bị cắt ở bên tai, cơn giận trong mắt vẫn không hề tan đi.
“Đồ đạo sĩ thối! Cút đi!” Tần Nguyễn đi tới, nghe thấy cái giọng phách lối này của Mộ Thanh thì cười khẩy.

“Đã đến lúc này rồi mà còn không biết kiềm chế tính tình của mình lại nhỉ.”

Trong đôi mắt đỏ rực của Mộ Thanh đầy oán hận và cuồng vọng: “Cút đi, lũ đạo sĩ đạo đức giả chúng mày, tao sẽ không để cho chúng mày được như ý đâu!”
Cô vừa buông lỏng phòng bị nên thật sự đã bị Mộ Thanh đánh lên thành công.

Móng vuốt sắc bén như lưỡi dao của đối phương tấn công vào mặt cô, cho dù tốc độ né tránh của Tần Nguyễn có nhanh thì vẫn bị móng vuốt sắc bén của Mộ Thanh cắt đứt một lọn tóc.

Tần Nguyễn rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm lọn tóc rơi trên mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp không có biểu cảm gì, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh,
“Con khốn này cút đi!!!”

Tiếng gào giận dữ và tiếng động không ngừng giãy giụa của Mộ Thanh vang lên bên tai. Cô ta càng như thế, lực tay của Tần Nguyễn càng mạnh.

Trong nháy mắt, đầu của Mộ Thanh bị va chạm đến biến dạng, gương mặt vốn đã già nua lại càng trở nên vặn vẹo và xấu xí hơn, đã hoàn toàn không thể nhìn ra được gương mặt thật nữa rồi.
Tuy nhiên, cô ta lại không hề che giấu sự căm ghét của mình đối với Tần Nguyễn. “Giết người thì đền mạng, cô là quỷ ác, và chức trách của tôi là đưa cô xuống Âm Phủ.”

Tần Nguyễn đánh giá sát khí trên người Mộ Thanh, thứ này có thể kéo dài tính mạng của cô.

Cô không chỉ có thể báo thù cho người tài xế lái taxi và những người đã chết thảm dưới tay Mộ Thanh, mà còn có được sát khí có thể kéo dài mạng sống của cô.
Cô thả tay xuống và quay2 sang hỏi Kiều Nam Uyên: “Chú Kiều, chú còn muốn nói gì với Mộ Thanh nữa không?”

“Cô muốn đưa cô ta đi rồi à?”

“Vâng, tôi buồn ngủ0 rồi.”
Hai mắt Tần Nguyễn lóng lánh nước, mí mắt cũng nặng trĩu.

Kiều Nam Uyên biết cô đang có thai nên cũng không muốn mất thời gian nữa.

Ông ta bước tới trước mặt hai anh em Mộ Thanh và Tô Tử Gia.
Tha cho cô ta chính là cô không làm tròn bổn phận của mình.

Sắc mặt Mộ Thanh dữ tợn, cô ta căm hận nói: “Vậy thì cũng đừng trách tạo không khách sáo!”

Cô ta đã có thể giết người và trốn thoát không thấy bóng dáng, cũng không để lại dấu vết gì thì làm sao không có hậu chiều chứ.
Nhưng Tần Nguyễn cũng không dám thả lỏng, vì Mộ Thanh tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Nọc độc của Câu Xà không phải là thứ mà quỷ bình thường có thể chịu đựng được. Đã lâu như vậy rồi mà cô ta còn chưa phát độc, chỉ riêng điểm này thôi đã không đơn giản rồi.

Khuôn mặt già nua của Mộ Thanh dần khô quắt ở trước mặt mọi người, hồn thể cũng dần dần mất đi sức sống, chuyển sang trạng thái thấy khô.
Cô hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Mộ Thanh, và dùng cảm giác áp bách như mưa rền gió dữ nhìn từ trên xuống dưới đối phương, trông vừa nguy hiểm mà lại uy nghiêm.

Đột nhiên, Tần Nguyễn khẽ cười một tiếng: “Cô muốn chết rồi.”

Trong lời nói bộc phát ra sự uy nghiêm đáng sợ, làm người ta hoảng hốt. Dưới bầu không khí quá yên tĩnh, tiếng nói của cô vô cùng rõ ràng.
“Mộ Thanh, vị đạo sĩ năm đó dùng huyết mạch của người thân để trấn áp hai anh em các người là người của môn phái Mao Sơn chúng tôi, cũng là sự bá của tôi.”

“Sau khi biết được thân phận của anh trai cô, sự bả của tôi đã rất áy náy, cuối cùng ông ấy vì buồn bực sầu não mà chết, nhưng ông ấy lại không biết tất cả đều là do cô tính kể. Nếu có vào Minh Phủ mà có nhìn thấy sự bả thì đừng quên quỳ xuống dập đầu với ông ấy, hóa giải phần nghiệp quả này cũng rất có ích đối với cô đấy.”

Mộ Thanh ngoài nhìn lại, đôi mắt đỏ như máu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Kiều Nam Uyên, không hề để tâm tới lời nói của ông ta.
“Tần đạo hữu, đây là quỷ biến, cô phải cẩn thận đấy!”

Lộ Văn Bân sợ hãi hô lên.