Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 238: Giết người phải đền mạng, đây là đạo lý bất biến



Mặc dù Tần Nguyễn chưa bao giờ nhìn thấy thi biến và quỷ biến, nhưng năng lực mà cô có cũng đủ để chống lại những thủ đoạn nkày.

“Mộ Thanh, tôi khuyên cô đừng phí công nữa, cô không phải là đối thủ của tôi.”

Tần Nguyễn lên tiếng khucyên can đối phương, nhưng hành động của cô lại chẳng chậm chút nào. Giọng nói kia như văng vẳng bên tai mọi người, nghe rất rõ ràng và uy nghiêm. Lộ Văn Bân và Kiều Nam Uyên đều là Thiên Sứ mà hai chân của họ vẫn không khỏi run lên.

“Tôi không muốn! A a a...”

“Anh ơi cứu em, cứu em với!! Ô ô ô...”
Màn sương đen dày đặc bao trùm khắp cơ thể cô ta, sát khí ngập trời.

Lúc cô ta lao tới, Tần Nguyễn là người đầu tiên cảm nhận được sự lạnh lẽo của quỷ sát.

Trước khi nguy hiểm đến gần, ngọn lửa Địa Ngục đã nhanh như chớp quấn quanh người Mộ Thanh.
Một lúc lâu sau, sát khí trên người Mộ Thanh mới bị hấp thu hầu như không còn.

Mộ Thanh khôi phục gương mặt lúc ban đầu, thậm chí ngay cả vết thương trên người cô ta cũng không còn khủng bố như vừa nãy nữa.

Nhưng đây chỉ là bề ngoài thôi, cô ta đã bị thương sâu vào trong hồn thể.
“Aaa...”

Tiếng hét thê thảm gần như lật tung nóc nhà, người ta có thể tưởng tượng được nỗi đau đớn mà Mộ Thanh đang phải trải qua.

Nhưng dù đã bị lửa bao phủ, cô ta vẫn không từ bỏ công kích Tần Nguyễn, cơ thể chỉ khựng lại một chút rồi lại lao thẳng về phía Tần Nguyễn
Người đứng ngoài vòng ánh sáng vàng chỉ cảm thấy trước mặt là một mảnh lóa mắt, khiến họ không tự chủ được mà nhắm mắt lại.

Đợi đến khi họ lại mở được mắt thì xung quanh đã chìm trong bóng tối, có đưa tay ra cũng không thể nhìn thấy năm ngón tay của mình.

Trong bóng tối có âm thanh kỳ quái vang lên.
“Aaa...”

Tiếng hét chói tai của Mộ Thanh vang lên trong bóng đêm. “Ác quỷ, còn không chịu giơ tay chịu trói! Theo ta vào Địa Ngục!”

Một giọng nói trầm và rùng rợn vang lên.
Tô Tử Gia đang ngã ngồi trong bóng tối cuối cùng cũng hoàn hồn vì tiếng kêu thảm thiết của em gái.

Gã đứng dậy, loạng choạng mò mẫm trong bóng tối.

Bóng tối xung quanh lời dân, phòng khách cũng lấy lại được ánh sáng.
“Aaa...”

Roi quất vào hồn thể mang hình thù kỳ dị của Mộ Thanh, và nỗi đau mà cô ta phải chịu đựng tăng lên gấp bội. Sức mạnh kép của lửa Địa Ngục và lực Minh Thần khiến Mộ Thanh không thể chống đỡ nổi, cũng không thể tiến về phía trước được nữa.

Tần Nguyễn nheo mắt lại, cô đang suy nghĩ xem nên đánh cho hồn phách cô ta tan biến, hay là triệu hồi Âm sai đưa cô ta xuống âm Phủ.
Biết em gái mình bị đưa xuống âm Phủ, Tô Tử Gia nổi giận. Gã bực tức nói: “Giết người thì đền mạng? Vậy còn những kẻ đã hại chết con bé thì sao?!”

Ánh mắt Tần Nguyễn lạnh lùng: “Em gái của anh cũng đã giết kẻ thù rồi!”

“Nhưng bọn chúng vẫn chưa chết sạch!” “Nhân quả tuần hoàn, bọn họ đương nhiên sẽ phải trả giá đắt cho những gì họ làm.” Tần Nguyễn cau mày, tỏ vẻ thương hại: “Em gái của anh đã xuống âm Phủ, tiếp theo đến lượt anh.”
Âm thanh giãy giụa của Mộ Thanh dần trở nên bất lực, khàn khàn,

Trong bóng tối có tiếng xích sắt đập xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.

Thanh Thanh!!!”
Chỉ còn một mình Tần Nguyễn đứng ở chính giữa phòng. Bóng lưng của cô đầy kiêu hãnh, ánh đèn rơi trên người cô phác họa ra một bên sườn mặt hoàn mỹ. Những khoảng sáng và tối mờ nhạt tạo thêm một chút mềm mại cho khuôn mặt bằng giá của cô.

“Thanh Thanh đâu?”

Tô Tử Gia lảo đảo đi tới trước mặt Tần Nguyễn, hai mắt gã đỏ hoe, vẻ mặt hoảng sợ.
Có điều, tốc độ chậm hơn nhiều so với lúc trước.

Tần Nguyễn nghiêm nghị nói: “Mộ Thanh, cô còn tiến tới nữa, tôi sẽ khiến hồn phách cô tan biến!”

“Tao muốn giết mày! Có chết cũng phải kéo mày theo cùng!”
Đột nhiên, cô cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Cô ra tay xử lý Mộ Thanh đã được một lúc rồi, nhưng Tô Tử Gia lại không hề ngăn cản.

Tần Nguyễn cảm thấy khó hiểu quay đầu lại nhìn gã.
“Tôi?” Vẻ mặt Tô Tử Gia hoảng hốt.

“Anh là quỷ, không nên tiếp tục ở lại nơi này.” Tô Tử Gia cười gằn: “Tôi chưa từng làm hại ai, vì sao nhất định phải xuống âm Phủ? Xuống âm Phủ đầu thai rồi, tôi vẫn còn là tôi sao?”

“Sinh tử luân hồi là quá trình liên tục không ngừng nghỉ, nên đây là điều tất nhiên.”
Tần Nguyễn thu tay lại, đôi môi đỏ khẽ hé mở, triệu hồi Âm sai của Minh giới.

“Thập điện Diêm La dạy ta giết quỷ, thần linh bên ta, đuổi đi lục sát, thần nào cũng phục, quỷ nào cũng thu, Diêm La Vương mau mau nghe lệnh, Tru Tà!”

Trên người cô hiện ra luồng ánh sáng vàng lóa mắt. Ánh sáng vàng lập tức bao trùm Tần Nguyễn và Mộ Thanh.
Rồi đưa ánh mắt nhìn về phía Mộ Thanh vẫn đang chịu đau đớn.

Lực Minh Thần phát ra, bao phủ toàn bộ cơ thể dày đặc sát khí của Mộ Thanh, sát khí như có ý thức tràn vào người Tần Nguyễn,

Từ lúc ban đầu chỉ là một sợi, dần dần biến hóa thành một luồng dày.
Một kiếp này, cho dù Tần Nguyễn có hận người nào thì cũng sẽ không dễ dàng lấy đi tính mạng của người đó.

Giết người là phải gánh vác nghiệp quả.

Vì sự sung sướng nhất thời mà đi giết người là hạ sách, sẽ chỉ khiến mình bị thiệt mà kẻ thù lại vui mừng.
Giống như là cái gì đó đang kéo lê trên mặt đất, phát ra tiếng loảng xoảng.

Không khí phút chốc đông đặc lại, trở nên lạnh lẽo. Hơi lạnh nồng đậm tỏa ra khắp phòng, sự lạnh lẽo này khiến toàn thân người ta nổi da gà.

“Không! Tôi không muốn! Các người thả tôi ra!”
Lòng căm thù của Mộ Thanh vô cùng mạnh mẽ, cô ta bất chấp tất cả mà lao về phía trước.

Tần Nguyễn không nương tay nữa, chiếc roi vàng xuất hiện trong tay cô, cô vung roi lên đánh một đòn sấm sét lên người Mộ Thanh.

“Bốp!”
Cô nàng những ngón tay mảnh khảnh của mình lên,a một ngọn lửa màu xanh lam tỏa ra từ bàn tay cô, trông vừa quỷ dị lại âm u.

Lửa Địa Ngục, khắc tinh của tất cả yêu ma quỷ quái trên thế gian này.

Mộ Thanh đã phát điên rồi, cô ta đang ôm tâm lý muốn cùng chết với Tần Nguyễn, nên làm sao có thể dừng lại vào lúc này được. Hồn thể của cô ta trông như một con thú quái dị, vừa kinh khủng vừa đáng sợ, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ hình dạng con người nào cả.
Tô Tử Gia đang thất thần ngồi co quắp dưới đất, hai mắt nhìn đăm đăm vào Mộ Thanh, vẻ mặt dài ra không có một chút phản ứng nào, cũng không biết gã đang suy nghĩ gì.

Tần Nguyễn thở dài, trong lòng đã có quyết định.

Cô thu hồi roi vàng ngưng tụ từ lực Minh Thần.
“Tội lỗi này đã dùng công đức của anh để trả hết, xuống âm Phủ đi đầu thai đi, đó mới là kết cục cuối cùng của anh. Kiếp sau sống vui vẻ, không còn bị nhốt trong cái lồng giam cầm nữa, chẳng lẽ anh không muốn sống một cuộc sống như vậy?”

“Ha ha ha ha...” Tô Tử Gia ngửa đầu cười to.