Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 239: Trường uyên



Tô Tử Gia á khẩu không trả lời được, gã không dám nhìn thẳng vào Tần Nguyễn, vẻ mặt thoáng thất thần.

Tần Nguyễn: “Kh1ông phải là anh không nhận ra được sự thay đổi của Mộ Thanh, anh chẳng qua chỉ tô điểm hình tượng đẹp đẽ của Mộ Thanh ở tron2g tâm trí, để thỏa mãn nhu cầu tinh thần của bản thân mà thôi. Hai anh em nhà anh đi đến kết cục như vậy, chính anh cũng là 7kẻ có lỗi!”

“Vì anh luôn thuận theo khiến cô ta ngày càng tham lam và muốn nhiều hơn từ anh, cuối cùng ngay cả cái v7ũng nước đục trông bề ngoài thì hào nhoáng, nhưng thực chất là do anh phải đổi lấy bằng da thịt và lòng tự trọng, bẩn thỉu k2hông chịu nổi kia mà cô ta cũng muốn cướp đi, chuyện này không phải do anh mà ra ư?” “Thanh Thanh đã dạy cho tôi đấy, con bé luôn sợ tôi bị lộ tẩy, không thể đối phó được với những gã doanh nhân giàu có và đám công tử con nhà giàu kia, nên nhất quyết muốn dạy tôi hát vài câu. Thật không ngờ nó thực sự có ích, giúp tối lừa qua được mấy lần.”

Tô Tử Gia rũ mắt, nhẹ nhàng chỉnh trang lại bộ sườn xám trên người, Mọi cử động của gã đều rất duyên dáng, dù chỉ là một cái liếc mắt.

Đây là sự hàm súc tận trong xương cốt, không thể lấy đi hay cho người khác được. Đó là thói quen Tô Tử Gia tập được nhờ việc gã thay thế Mộ Thanh tiếp xúc với những vị doanh nhân giàu có, nhà tài phiệt và đám quý công tử kia mỗi ngày.
“Thôi đi vậy, tôi cũng nên đi từ lâu rồi!”

Gã quay người nhìn ra bên ngoài cửa sổ phòng khách, dáng vẻ đầy đau buồn.

Trong bóng tối, ánh đèn đường vàng nhạt chiếu sáng khoảng sân.
Những thói quen này đã in sâu vào tận xương tủy, không có cách nào xóa nhòa.

Giọng nói nghẹn ngào của Tô Tử Gia chậm rãi vang lên: “Nửa đời trước của tôi sống trong mê muội, Thanh Thanh từng là lưu luyến duy nhất của tôi trên đời này, tôi có thể vì con bé mà từ bỏ tất cả.”

Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn khẽ hé mở, giọng của cô khá lạnh lùng và cứng rắn: “Vô tri!”.
Tô Tử Gia hỏi Tần Nguyễn đã bao giờ gặp được ánh sáng của cô chưa.

Trên thực tế cô đã gặp rồi.

Tam gia chính là ánh sáng soi rọi con đường phía trước của cô. Nhưng cô sẽ không bao giờ cùng Tam gia đi theo con đường như của Mộ Thanh và Tô Tử Gia.
Thẳng thắn với nhau là chuyện rất quan trọng. Tô Tử Gia đứng thẳng người, đôi môi mỏng cong lên một đường vòng cung vô cảm. Gã cười và hỏi: “Tôi hát có hay không?”

“Cũng được.”

Người đáp lại gã là Kiều Nam Uyên. Tô Tử Gia nở nụ cười, nhưng trong mắt lại không có một ý cười nào cả.
Tô Tử Gia nghiêm túc suy nghĩ rồi mới trả lời câu hỏi này.

“Nhà, một ngôi nhà mà tôi có thể ở và mỗi ngày không còn phải lo lắng về nơi tôi sẽ đi.”

Gã như người không có gốc rễ, không có chỗ ở cố định.
Lần này, giọng của Tần Nguyễn nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Những gì anh nhìn thấy chính là những gì tổ tiên mong đợi, và bọn họ sẽ luôn được ghi nhớ.”

Tô Tử Gia không thể phủ nhận điều này, gã gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ rất dũng cảm và gan dạ, hiện tại tất cả những kỳ vọng của họ đều đã thành hiện thực rồi.”

Tần Nguyễn hỏi: “Vậy còn anh? Ngoài Mộ Thanh ra, trong lòng anh chờ đợi cái gì?”
“Sẽ có!”

Giọng nói lạnh lùng của Tần Nguyễn hơi trầm xuống, ngữ điệu rất chân thành.

Câu nói này giống như một lời hứa hẹn vậy.
Tô Tử Gia không để tâm, tiếp tục nói: “Khi tôi giúp Thanh Thanh đối phó với đám nhà giàu và quý công tử kia, tôi đã gặp những người đọc qua đủ thứ thơ ca sách vở, có trái tim yêu nước, khăng khải chấp nhận hy sinh anh dũng vì tổ quốc vì nhân dân.”

“Vị ảnh hưởng của họ, tôi đi lên con đường bỏ qua sinh tử, và cũng từ khi đó tôi mới biết được, thì ra con người sống còn có giá trị như thế.”

“Thật tiếc khi tôi không được tận mắt chứng kiến quá trình xây dựng con đường đi đến tự do, được đúc thành bởi biết bao nhiêu xương máu và nước mắt.”
Nhưng lại để lộ ra quá nhiều nỗi buồn và sự cô đơn. Phong thái của Tô Tử Gia vô cùng thanh tao xinh đẹp, cử chỉ uyển chuyển đẹp mắt.

Nhưng trên người gã lại thoát ra nỗi buồn sâu nặng.

“Triệu phi một quyển, vận hà thủy hiên, vũ ti phong phiền, yên ba họa thuyền.”
Tiếng hát vừa dứt, gã chậm rãi quay người, thu lại ngón tay tạo hình hoa lan.

Đôi mắt dần trở nên chết lặng nhìn từng người ở đây, dường như không cam lòng, lại như thể đang nói lời tạm biệt.

Tần Nguyễn nhìn đi chỗ khác, không đành lòng nhìn thẳng vào đôi mắt gã.
Em gái của gã đã từng là ánh sáng dẫn đường cho gã, để gã có được ánh sáng trong bóng đêm, bây giờ nó đã hoàn toàn thay đổi rồi.

Hồn thể của Tô Tử Gia thoảng phát sinh biến hóa, gã khôi phục lại vẻ đẹp đẽ và điềm tĩnh như lúc mới xuất hiện, toàn thân tỏa ra vẻ đẹp độc nhất vô nhị.

Trong từng cử chỉ toát ra sức quyến rũ còn hơn cả phụ nữ.
(Sương giăng sớm, chiều mây cao. Mưa che tranh cũ, khói xao ảnh thuyền.)

“Cẩm bình nhân thắc khán đích giá thiều quang tiện...”

(Tuổi xuân thiếp khóa trong hiên...)
Điều táo bạo và đúng đắn duy nhất mà Tô Tử Gia đã làm trong suốt cuộc đời của mình, đó là gã đã tiếp xúc với một thế giới khác, nơi đó không xen lẫn bất cứ thứ gì bẩn thỉu.

Bọn họ dù có phải đổ máu mất mạng, thì vẫn có một trái tim chân thành tha thiết.

Đó là một đại gia đình tưởng chừng như bị mây đen che khuất, nhưng lại chứa chan niềm hy vọng của hàng nghìn hàng vạn người,
Sau khi gặp Mộ Thanh, gã cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp trên thế gian này, và trở nên tham lam.

Vì ánh sáng ấy, gã đã bước từ một vùng Tây vào một vực thẳm không đáy khác.

Gã bất an, sợ hãi, những nỗi đau và sự tra tấn mà gã gặp phải hàng đêm đã khiến gã đánh mất chính mình từ lâu.
“Đi đủ mười tám tầng Địa Ngục, khi nào vào được luân hồi sẽ không được làm người.”

Giọng điệu của Tần Nguyễn bình tĩnh, lạnh lùng trần thuật sự thật.

Tô Tử Gia cau mày, vẻ mặt buồn bã như muốn khóc.
Tiếng hát của gã văng vẳng từ gần đến xa, cho đến khi không còn nghe thấy được nữa.

Sau khi phòng khách sáng sủa trở lại, Tần Nguyễn quay người đón nhận ánh mắt của Lộ Văn Bân, Kiều Nam Uyên và Trường Uyên.

Trường Uyên phàn nàn: “Cô tiễn người bạn có thể nói chuyện với tôi đi rồi, sau này tôi chẳng có ai để trò chuyện cả.”
Cô vừa dứt lời, phòng khách to lớn lại chìm vào bóng tối.

“Tô Tử Gia, đã đến lúc anh phải đi rồi.” Tiếng nói của Tần Nguyễn lại trở về sắc thái lạnh lùng. “Trước sao hồng tía đua chen, giờ sao giếng lấp tường nghiêng thế này? Cảnh xuân sắc thắm còn đây.”

Tô Tử Gia lại bắt đầu hát kinh kịch.
Tô Tử Gia đưa lưng về phía mọi người, gã nâng tay lên tạo thành hình hoa lan.

Gã mặc bộ sườn xám màu xanh lam, khẽ nghiêng eo, miệng bật ra lời hát quen thuộc. “Nguyên lai xá tử yên hồng khai biến, tự giá bàn đô phó dữ đoạn tỉnh đồi viên, lương thần mỹ cảnh nại hà thiên, thưởng âm nhạc sự thùy gia viện!” (Trước sao hồng tía đua chen, giờ sao giếng lấp tường nghiêng thế này? Cảnh xuân sắc thắm còn đây, lòng xuân lại đã đầu hay nhà nào!)

Tiếng hát như khóc như than, rõ ràng, dư âm hãy còn văng vẳng bên tai.
Trường Uyên nhíu mày, không hiểu câu ấy của Tần Nguyễn có ý gì. “Đến một ngày nào đó cũng phải mở ra bóng ma tâm lý trong lòng chủ nhân của anh thôi, chẳng lẽ anh cứ định âm thầm ở bên cạnh bảo vệ anh ta cả đời, mà không cho anh ta biết sự tồn tại của anh?”

“Chứ biết làm gì nữa?”

“Để anh ta vượt qua tâm lý sợ hãi, và trừ tận gốc chứng sợ rắn của anh ta.”

“Nói thì dễ lắm, vừa rồi chủ nhân nhìn thấy đống tóc của nữ quỷ kia trông như rắn thôi mà đã sợ quá ngất đi rồi!”