Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 240: Trong lòng gã cảm thấy mờ mịt và bối rối về tương lai



Tần Nguyễn biết được chuyện Tiêu Vân Sâm vừa nhìn thấy tóc của Mộ Thanh xong là ngất đi, khóe miệng cô không khỏi run rẩy.

Người này sợ rắnk đến mức độ nào chứ.

Đúng là làm cho người ta giận sôi, không thể tưởng tượng được. “Anh bảo vệ chủ nhân không tốt, chúng tôi giúp anh xử lý lệ quỷ mà anh lại có cái thái độ này à?”

Tận Nguyễn hơi phật ý.

Trường Uyên tỏ ra khinh miệt: “Loại quỷ vớ vẩn như vậy căn bản không thể gây thương tổn được cho chủ nhân của tôi!”
Anh ta không hề biết rằng lại có một con rắn ở bên cạnh mình!

Người này là yêu quái rồi!

Chỉ cần nhớ lại quá khứ vô tri của mình, Tiêu Vân Sâm cảm thấy toàn thân mình vô cùng khó chịu, cảm giác rợn tóc gáy quét qua cơ thể anh ta.
“Chủ nhân, tôi sẽ không làm hại người.”

Trường Uyên đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích một tí nào.

“Anh không được qua đây!” âm sắc của Tiêu Vân Sâm rất cao, anh ta thực sự sợ hãi.
Sợ đối phương sẽ xông lên.

Trường Uyên thở dài: “Chủ nhân, tôi sẽ không rời khỏi người đầu, giờ cũng đã muộn rồi, người nên đi ngủ thôi.”

Vừa dứt lời, chỉ trong nháy mắt gã đã đi đến trước mặt Tiêu Vân Sâm.
Hai người đồng thanh trả lời và thu dọn đồ đạc.

Tần Nguyễn liếc nhìn Tiêu Vân Sâm vẫn còn đang hôn mê, ngồi dựa vào ghế sô pha. Không biết phát hiện ra điều gì mà khóe môi cô cong lên thành một đường vòng cung kỳ lạ, trong mắt toát ra một tia trêu tức.

Lộ Văn Bân và Kiều Nam Uyên đã thu dọn xong đồ đạc, Tần Nguyễn xoay người đi về phía cửa.
Bàn tay thả trên ghế sô pha của chủ nhân đang nắm chặt thành nắm đấm, toàn thân căng thẳng, hàng mi nhắm lại khẽ rung lên. Chẳng biết Tiêu Vân Sâm đã tỉnh lại từ lúc nào.

Vậy thì chắc hẳn anh ta đã nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi của bọn họ.

Toàn bộ thân rằn của Trường Uyên đều cảm thấy không ổn! “Chủ nhân...”
“Chủ nhân...”

Trường Uyên ôm Tiêu Vân Sâm, vẻ mặt vừa bị thương vừa bất lực, trong mắt có sự mê man.

Đối với tương lai, gã cảm thấy vừa bối rối vừa mờ mịt.
Đối diện với vẻ mặt kinh hoàng sợ hãi quá mức, mắt trợn to như muốn rách cả mí mắt của Tiêu Vân Sâm, Trường Uyên duỗi ngón trỏ của mình ra, nhanh chóng điểm lên mi tâm của anh ta.

Không còn cách nào khác, gã chỉ có thể xóa đi trí nhớ của chủ nhân hết lần này đến lần khác.

Mí mắt của Tiêu Vân Sâm nhẹ nhàng đóng lại, cơ thể căng thẳng buông lỏng, rồi chậm rãi trượt vào trong ngực Trường Uyên.
Theo gã thấy, Tần Nguyễn là một kẻ vô cùng gian xảo.

Hơn nữa, chỉ cần gặp được cô là không có chuyện gì tốt.

Đến cả bây giờ cô nói câu đó, Trường Uyên cũng cảm thấy cô không có ý tốt.
Động tác rất linh hoạt và nhanh chóng, chẳng hề cứng đờ như trước đó.

Giọng của Tiêu Vân Sâm bất giác đề cao lên: “Đừng, anh đừng tới đây!” Cho dù bây giờ Trường Uyên là một con người, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc gã là người mà đã to lớn như vậy, thì không biết thân rắn còn kinh hãi đến mức nào, sự sợ hãi của Tiêu Vân Sâm không còn che giấu được nữa.

Anh ta sợ hãi đến mức sắp khóc tới nơi rồi.
Sự thật chứng minh, gã không hề suy nghĩ nhiều.

Ba người Tần Nguyễn vừa đi, Trường Uyên nhìn cảnh lộn xộn trong nhà, thầm nghĩ một lát nữa gã lại có việc để làm rồi. Gã quay người đi về phía Tiêu Vân Sâm.

Nhưng vừa nhìn gã đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
Tần Nguyễn nhíu mày: “Nếu anh bị con quỷ khác cản trở, anh nói xem Mộ Thanh có thể gây thương tổn được cho chủ nhân của anh không?” “Lũ tà ma trong vòng bán kính trăm dặm đều sợ tôi, chúng không dám trêu chọc tôi.”

“Vậy còn nữ quỷ trước đó kết đào hoa sát với Tiêu Vân Sâm thì sao? Anh bị cô ta làm vướng tay vướng chân, anh nói xem Mộ Thanh có thể nhân cơ hội ấy mà hại chủ nhân của anh không?”

“...” Trường Uyên trợn tròn mắt, không phản bác được.
Gã chưa hề nghĩ tới khả năng này.

Tần Nguyễn tỏ vẻ ghét bỏ: “Sau này nhở chú ý nhiều hơn, ăn nhiều quả óc chó vào để bồi bổ nhé?”

Cô vượt qua người đối phương và đi về phía Tiêu Vân Sâm.
Cứ tưởng rằng Tần Nguyễn có thể nghĩ ra được cách khiến chủ nhân không sợ rắn, nhưng không ngờ lại nhận được đáp án như vậy, trên mặt Trường Uyên lộ rõ vẻ thất vọng.

Gã đưa tay quấn lọn tóc dài đang rủ xuống vai, sắc mặt tỏ ra bực mình.

Gã trực tiếp hạ lệnh tiễn khách: “Đã giải quyết xong chuyện này rồi, các người đi về nhanh đi, đừng quấy rầy chủ nhân của tôi nghỉ ngơi.”
“Quả óc chó?” Trường Uyên ngẩn ra. Tần Nguyễn cũng không quay đầu lại mà nói: “Món đây dùng để bổ não!

“Cô mắng tôi!” Trường Uyên lên án.

“Tôi chỉ nói sự thật thôi!”
Chỉ câu nói ấy thôi đã khiến Trường Uyên phát bực.

“Không được!”

Giọng của Trường Uyên vô cùng kiên quyết và tàn nhẫn.
Cô ta nhẹ nhàng gật đầu với Tần Nguyễn: “Tiểu thư Tần.”

Bởi vì Tần Nguyễn đã dặn dò trước, nên Hoắc Chi không gọi cô là Tam thiếu phu nhân ở trước mặt người khác. Tần Nguyễn đi đến chỗ Hoắc Chi, cô mở cửa ghế lái phụ.

Cô lên xe trước và hỏi Lộ Văn Bân đang đứng phía trước xe: “Chú Lộ, chú định đi đâu?”
Cho dù thế nào đi nữa, gã cũng không thể đồng ý với một yêu cầu như vậy.

“Chủ nhân, người và tôi đã thành một thể từ lâu rồi, tôi không thể rời đi người!”

Trường Uyên nhấc chân đến gần Tiêu Vân Sâm, Tiêu Vân Sâm vội vàng co rúc người trên ghế sô pha.
Trường Uyên nhìn thấy hết sự luống cuống, sợ hãi và kinh hoàng của chủ nhân mình, trong mắt anh ta hiện lên nỗi bi thương vô hạn.

“Chủ nhân...” “Anh đừng gọi tôi, tôi không phải là chủ nhân của anh!”

Tiêu Vân Sâm ôm chặt cái gối ôm trên ghế sô pha, anh ta sợ hãi và cảnh giác nhìn chằm chằm Trường Uyên.
Lên dây cót tinh thần rất lâu, cuối cùng anh ta cũng lấy hết can đảm mở mắt ra.

Tiêu Vân Sầm nhìn thấy Trường Uyên đứng cách đó vài mét, ánh mắt anh ta khẽ run lên, đồng tử đột nhiên co rút lại.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Trường Uyên, trong lúc nhất thời tay chân không biết phải làm sao.
Ba người Tần Nguyễn, Lộ Văn Bân và Kiều Nam Uyên vừa đi ra khỏi nhà của Tiêu Vân Sâm, thì nhìn thấy Hoắc Chi đang đứng chờ bọn họ ở trước cửa.

Cô ta mặc bộ quần áo đen tựa người vào đầu xe trông như đặc công, tóc buộc đuôi ngựa vừa đơn giản lại già dặn.

Nhìn thấy ba người đi ra, Hoắc Chi lập tức đứng thẳng người.
Tần Nguyễn cầm chiếc ba lô để trên mặt bàn đá cẩm thạch, cô khẽ nâng cằm nhìn Lộ Văn Bân và Kiều Nam Uyên.

“Chú Lộ, chủ Kiều, chúng ta đi.”

“Được.”
Khi đi ngang qua Trường Uyên, Tần Nguyễn nói đầy ẩn ý với gã: “Anh bảo trọng nhé.”

“Không cần cô quan tâm.”

Trường Uyên vẫn còn làm mặt lạnh, xem ra rất tức giận.
Giọng nói của Trường Uyên khàn khàn, trong lòng tràn ngập lo lắng hoảng sợ. Còn ngầm mang theo cả sự tức giận vì Tần Nguyễn biết mà không báo cho gã.

Gã đã bảo Tần Nguyễn là người phụ nữ gian xảo mà! “Anh, đừng tới đây!”

Tiêu Vân Sâm không dám mở mắt ra, anh ta đang cố gắng kiềm chế cơ thể để không bị run rẩy một cách mất kiểm soát, giọng nói hơi run run.
“Cũng muộn rồi, đêm nay tôi sẽ ở lại nhà của lão Kiều.” Tần Nguyễn cười: “Tôi cũng đang có ý này.”

Hoắc Chi nghe thấy vậy thì ánh mắt hơi lóe lên, nhưng cũng không nói gì thêm.

Thân là chủ nhà Kiều Nam Uyên tất nhiên nhiệt liệt hoan nghênh: “Để tôi gọi cho Tiểu Cửu, bảo con bé dọn dẹp qua hai phòng dành cho khách, trong nhà không có gì nhưng vẫn còn nhiều phòng trống lắm.”

Ba người lên xe, chiếc xe sang trọng nhưng khiêm tốn chậm rãi rời đi trong đêm tối.

Tần Nguyễn nằm ở trên giường, vừa mở mắt ra đã bị cảm giác mỏi mệt ập tới. Cơ thể cô rất mệt mỏi.