Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 241: Tam gia



Tần Nguyễn đứng dậy xuống đất xỏ dép, đi vào phòng vệ sinh.

Cô nhíu mày, vẻ mặt u ám, hơi thở không vui dường như tràn cả ra ngoài. Nkỗi lo lắng trong lòng khiến cô không cách nào khống chế được, đó là một cảm giác rất khó giải thích.

“Cộc cộc.” Nhưng Kiều Nam Uyên không nói với Tần Nguyễn về điều này.

Tần Nguyễn cũng đoán được Hoắc Chi đang ở đâu. Đối phương biết cô còn ở đây thì tuyệt đối sẽ không có khả năng rời đi được.

“Chú Kiều, tối hôm qua đã quấy rầy chú rồi, tôi đi trước.”
Tần Nguyễn vừa lau tóc vừa nói lời khách sáo.

Kiều Cửu lại cười: “Chị Nguyễn này, chờ em trở lại, chị nhất định phải đưa em đi làm nhiệm vụ một lần đấy! Em đã nghe sư phụ và chú Lộ kể về chuyện tối hôm qua rồi, thật đáng tiếc không được tận mắt nhìn thấy chị xử lý ma quỷ. Tại sư phụ hết đấy, nói thế nào cũng không chịu cho em đi, ghét thế chứ.”

“Để sau này có cơ hội nhé”.
Tần Nguyễn gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Cô xách ba lô, cúi đầu nhìn giờ trên điện thoại: “Chú Kiều, Hoắc Chi dậy chưa ạ?”

“Sáng sớm đã thấy đi ra ngoài rồi, tôi bảo cô ấy ăn sáng nhưng cô ấy không ăn.”
Trông cô có vẻ điềm tĩnh, nhưng sự thiếu kiên nhẫn lại hiện rõ giữa hai lông mày.

Chị ấy đang không vui?

Kiều Cửu đi theo sau lưng Tần Nguyễn, ân cần hỏi thăm: “Em làm bữa sáng rồi, chị ăn một chút đã nhé?”
Kiều Nam Uyên phàn nàn về Hoắc Chi.

Từ lúc gặp mặt vào tối hôm qua đến giờ, con bé kia vẫn không mở miệng nói một câu, khuôn mặt thì lạnh lùng như băng dày ba mét.

Sáng nay lúc con bé xuống lầu, thái độ nghiêm nghị đến mức suýt hù dọa đồ đệ của ông ta.
Kiều Nam Uyên dùng động tác trên tay, ông ta nhíu mày nhìn cô: “Cô không ăn sáng à?” “Không ạ, để lần sau đi.” Tần Nguyễn gật đầu với Kiều Nam Uyên rồi nhấc chân rời đi. “Tiểu Cửu, con đi tiễn khách đi.”

“Vâng ạ!”

Kiều Cửu đi cùng Tần Nguyễn xuống lầu, cô bé bước nhanh đuổi kịp cô.
Tần Nguyễn nhìn thấy mấy chiếc xe quen thuộc mà nhịp tim đập nhanh hơn.

Cô nghĩ, cô đoán được người ngồi trên xe là ai.

Hoắc Chi ra khỏi nhà từ lúc sáng sớm, chẳng lẽ khi ấy người đó đã đến rồi?
Dưới lầu.

Kiều Nam Uyên vẫn đang thu dọn hành lý. Tần Nguyễn đi xuống không thấy Lộ Văn Bân đầu: “Chú Lộ đi rồi ạ?” “Đi rồi, mới đi được nửa tiếng thôi. Bên phía Cục điều tra hình sự tìm tới môn phái Ngọc Tình, chắc là vì mấy vụ án mạng trong tháng qua.”

Kiều Nam Uyên vừa thu dọn đồ đạc, vừa đáp lại Tần Nguyễn
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Tần Nguyễn nhìn thấy rõ sự dung túng và cưng chiều trong mắt đối phương, khiến sự nôn nóng trong lòng cô tan đi rất nhiều, trái tim cũng run lên.

Khuôn mặt của Tần Nguyễn căng thẳng, có không còn vẻ bình tĩnh thong dong như khi đối mặt với thầy trò nhà họ Kiều nữa.

Mặc dù bước chân không dừng lại, nhưng rõ ràng là tốc độ đã chậm hơn trước rất nhiều. Tam gia làm sao có thể không nhìn ra sự thay đổi của cô, mọi nhất cử nhất động của Tần Nguyễn đều không thể thoát khỏi cặp mắt của anh.
Hai người lần lượt đi ra khỏi nhà, Tần Nguyễn đứng ở cửa ra vào liền nhìn thấy có mấy chiếc xe ô tô đang đỗ ở bên ngoài nhà họ Kiều, Toàn những chiếc xe sang trọng có ngoại hình không nổi bật, vừa nhìn là biết có giá trị không nhỏ. “Ủa? Lúc nào xuất hiện nhiều xe như vậy nhỉ?”

Kiều Cửu đi đằng sau nhăn mặt lại.

Trước cửa nhà có nhiều xe tới vậy mà cô bé và sư phụ không phát giác.
“Không cần đâu, hôm nay chị thấy hơi nhạt miệng, chờ hôm nào em trở về là chị lại có lộc ăn no bụng ngay.” Tần Nguyễn sẽ không giải tỏa tâm trạng không vui của mình vào Kiều Cửu.

Cô cố gắng hết sức để kìm nén ngọn lửa không tên trong lòng, quay người lại cười với Kiều Cửu.

“Vậy được rồi.”
Mặc dù Kiều Cửu không thể nhìn thấy thẳng mặt Hoắc Tam gia, nhưng ánh nắng mặt trời đã phác họa ra góc nghiêng của một khuôn mặt đẹp trai vô cùng, với những đường nét khắc sâu, tinh xảo hoàn mỹ.

Khóe miệng của anh hơi nâng lên tạo thành một đường cong dịu dàng, khiến trái tim thiếu nữ của Kiều Cửu như muốn nổ tung.

Dưới cái nhìn của cô bé, cho dù người đàn ông ngồi ở trong xe không đi xuống, thì cô bé cũng có thể tưởng tượng ra được vẻ bề ngoài xuất sắc của người này. Đối phương có khí chất cao quý, cùng hơi thở của người bề trên như thoáng toát ra. Loại phong độ bẩm sinh cùng khí chất cao quý dù đã bị cố tình kiềm chế, nhưng vẫn khiến Kiều Cửu cảm thấy hơi sợ hãi.
Tóc của Tần Nguyễn đã gần khô, cô đặt khăn lau tóc lên chiếc tủ ở cạnh cửa, sau đó cầm lấy ba lô ở bên cạnh rồi bước ra khỏi phòng.

“Thời gian không còn sớm nữa, chị cũng nên đi thôi.”

Cuối cùng Kiều Cửu cũng nhận ra trạng thái của Tần Nguyễn không ổn lắm.
“Chị Nguyễn,c chị dậy chưa?” Giọng nói lanh lảnh của Kiều Cửu vang lên. Tần Nguyễn vừa rửa mặt xong đi ra khỏi phòng vệ sinh thì nghe thấy tiếng của Kiềua Cửu ở ngoài cửa. Cô uể oải trả lời: “Chị dậy rồi.”

Bước chân đang đi về phía chiếc giường hơi dừng lại, rồi chuyển hướng sang cánh cửa. Tần Nguyễn mở cửa, thấy Kiều Cửu ăn mặc chỉnh tề đang tựa vào tường. Nhìn thấy Tần Nguyễn, mắt Kiều Cửu sáng lên: “Chị Nguyễn, em phải đi cùng sư phụ đây, bọn em về môn phải có việc.” Tần Nguyễn biết vì chuyện của hai anh em Mộ Thanh và Tô Tử Gia, nên Kiều Nam Uyên muốn về môn phái Mao Sơn một chuyến.

“Vì chuyện sự bá của sư phụ em à?”
Ánh mắt Kiều Cửu hơi tối xuống, nụ cười trên mặt cũng tắt.

“Vâng, đi chuyến này chắc cũng phải mất khoảng nửa tháng.” Trong giọng nói của cô bé có chút miễn cưỡng.

“Vậy thì chúc em thuận buồm xuôi gió nhé.”
Anh mỉm cười, nhìn Tần Nguyễn thế nào anh cũng cảm thấy rất đáng yêu. Mọi suy nghĩ của cô bé này đều biểu hiện lên khuôn mặt, thật không biết cách che giấu chút nào. “Oa! Đẹp trai quá!”

Kiều Cửu ở sau lưng hô lên làm Tần Nguyễn giật cả mình. Cô dừng lại và quay người nhìn Kiều Cửu.

Cô thấy con bé này đang nhìn chằm chằm vào Tam gia ngồi ở trong xe, hai mắt sáng lấp lánh, nước bọt suýt nữa chảy cả ra.
Kiều Cửu phải thốt lên, trái tim thiếu nữ như muốn nổ tung. Quá đẹp quá đẹp, quá nam tính.

Con gái ngày nay ít khi thích kiểu con trai đẹp trai du côn lắm, thay vào đó họ lại thích những người đàn ông trưởng thành và quyến rũ hơn.

Ví dụ như Tiêu Vân Sâm, tỉ lệ các đường nét trên khuôn mặt của anh ta rất hoàn mỹ, nhưng thứ hấp dẫn nhất của anh ta lại là cảm giác chín chắn thành thục do được năm tháng trui rèn.

Tuy nhiên, lúc này vừa nhìn thấy Hoắc Tam gia ngồi ở trong xe, Kiều Cửu đã ném luôn Tiêu Vân Sâm ra sau đầu. Cái gì được gọi là cực phẩm trong giới quý tộc? Đây chứ đâu! Tần Nguyễn nhìn thấy dáng vẻ Kiều Cửu chảy nước miếng vì Hoắc Vân Tiêu mà không khỏi nhíu mày, trong lòng cô bỗng có cảm giác không thoải mái rất quái dị.

Như thể bị người ta đánh cắp thứ thuộc về mình.

Nhưng Hoắc Tam gia không phải đồ vật, thân phận của đối phương cũng không phải là thứ thuộc về ai.

Trong lòng Tần Nguyễn lại nổi lên cảm giác nôn nóng, cảm xúc cũng trở nên phức tạp.