Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 248: Bên trong thư viện trường học, nó dám làm loạn ở ngay trước mặt tần



NGUYỄN

Lục Dịch Trần!

Lại là cái tên tai họa này! Cái tên này đúng là mang thể chất phiền phức, người nào tới gần là người đó kxui xẻo, nhất là nữ sinh. Nhưng nhớ ra là mình đang ở thư viện, cô ấy vội vàng che miệng lại. Trong mắt Lăng Hiểu Huyên nổi lên nụ cười không che giấu được, hai mắt cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.

Lăng Hiểu Huyên đề thấp giọng xuống nói với Tần Nguyễn: “Không phải thì tốt, tên kia vừa lăng nhăng lại hay tỏ ra là mình ngầu, em mà ở bên cậu ta thì đúng là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.”

“Nào có khoa trương như vậy.” Tần Nguyễn bật cười lắc đầu.
Tần Nguyễn chỉ hờ hững nhìn lướt qua.

Trên bức ảnh cô bị người ta đánh gạch mờ, còn Lục Dịch Trần thì chỉ thiếu mỗi cái chữ nam thần ở trên đầu nữa thôi.

Tần Nguyễn vươn đầu ngón tay ra nhẹ nhàng gõ vào Lục Dịch Trần trên màn hình điện thoại.
Tần Nguyễn tắt cuộc gọi, sau đó gửi tin nhắn cho Hoắc Chi. [Cô xử lý bài viết trên diễn đàn của trường à?]

Tốc độ trả lời của Hoắc Chi rất nhanh.

[Đúng vậy thưa phu nhân.]
Bài viết đăng trên diễn đàn không đến một tiếng đã bị dọn dẹp sạch sẽ.

Phía trên còn có người suy đoán khả năng hậu trường của Tần Nguyễn không đơn giản, còn có thể nhúng cả tay vào trong trường học.

Phải biết, đứng phía sau Học viện Thịnh Thế chính là nhà họ Hoắc.
Nội dung đơn giản rõ ràng.

[Tôi biết rồi.]

Tần Nguyễn nhắn lại rồi cất điện thoại.
“Chị không hói nữa là được rồi chứ gì, em cũng mặt ra thể là định hù dọa ai đấy hả.”

Lăng Hiểu Huyên cũng không sợ Tần Nguyễn.

Nếu Tần Nguyễn trở mặt thật thì Lăng Hiểu Huyên sẽ không bao giờ hỏi về vấn đề này.
Lăng Hiểu Huyền trợn mắt lên: “Em đừng không tin, đợt trước chị còn chứng kiến cậu ta ôm một cô nàng ăn mặc xinh đẹp hở hang đi, em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở quán bar không?”

Tần Nguyễn gật đầu: “Nhớ chứ.”

“Nếu mà muốn nói đến độ biết chơi thì đúng là chẳng ai vượt qua được Lục Dịch Trần, với thủ đoạn tán gái của cậu ta, mấy cô gái trong quán bar chỉ hận không thể chui luôn vào trong quần của cậu ta thôi...”
Gần như tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh.

Tần Nguyễn và Lăng Hiểu Huyên cũng không ngoại lệ. Hai cô gái vừa rồi bàn tán về Tần Nguyễn, mới lúc nãy còn thân thiết chị chị em em, giờ lại quay ra đánh nhau.

Nói chính xác thì cô gái cho rằng Tần Nguyễn có tính cách lạnh nhạt, và khá kiêu ngạo đang dùng hai tay bóp lấy cổ cô bạn thân.
Trong ấn tượng của Lăng Hiểu Huyên, Lục Dịch Trần là gã rất thích phô trương. ở trường học có một đám nữ sicnh bị trúng độc của anh ta, đến ngay cả đầu óc cũng đều bị ăn mòn.

Lăng Hiểu Huyên lầm bầm chửi một câu rồi ngẩng đầu trừng mắt với Taần Nguyễn: “Em mau thành thật khai báo đi, cái gã chồng mà em bảo là đã lập gia đình kia, không phải là tên dở hơi Lục Dịch Trần này đấy chứ?”

“...” Trên mặt Tần Nguyễn có một thoáng mờ mịt.
ở trong mắt của cô ấy, tất cả những gã đàn ông lăng nhăng đều bị kéo vào sổ đen hết.

Biết được nguyên nhân khiến thái độ của những người xung quanh trở nên kỳ lạ, Tần Nguyễn không còn tâm trí đầu đọc sách trên bàn nữa.

Trên gương mặt cô lộ vẻ trầm tư.
“Bé?” Nụ cười trên mặt Tần Nguyễn hơi đọng lại.

Không phải là ý tứ mà cô đang nghĩ tới đấy chứ. “Đúng, làm... cho người ta ấy.”

Tần Nguyễn nheo mắt lại, trong mắt hiện lên ánh sáng nguy hiểm: “Làm cái gì cơ?”
Cô cười nói: “Thật ra nhìn kỹ thì dáng dấp của anh ta cũng khá phù hợp với thẩm mỹ của con gái thời nay.”

“Nhìn người không thể xem vẻ bề ngoài được đầu em à.”

Lăng Hiểu Huyên liếc xẻo mắt, tỏ ý khinh thường Lục Dịch Trần.
Cô ngẩng đầu lên, hơi híp mắt: “Là do người ở bên cạnh em làm.”

“A?” Lăng Hiểu Huyên vẫn còn đang xem diễn đàn: “Ai vậy?” “Chị đoán xem?” Tần Nguyễn cười tinh nghịch.

Lăng Hiểu Huyên liếc sang một cái: “Chị làm sao mà đoán được, mà chị cũng chẳng dám đoán người có thể nhúng tay vào trường học đâu.”
Nói đến đây, Lăng Hiểu Huyên cũng không khỏi run lên.

Có thể là đang nhớ lại một cảnh tượng nào đó nên người nổi hết da gà.

Tần Nguyễn chỉ cười không nói gì, Lục Dịch Trần đúng là rất giỏi thu hút ong bướm.
Tần Nguyễn lấy điện thoại của mình ra tìm số Hoắc Chi và bấm gọi.

Nhưng nghĩ mình đang ở thư viện nên cô lại tắt cuộc gọi, tiện tay chuyển di động về chế độ im lặng.

Quả nhiên, cô ở bên này vừa tắt cuộc gọi, Hoắc Chi bên kia đã gọi lại.
Lăng Hiểu Huyên vẫn còn đang xem những bình luận về chuyện đó ở trên diễn đàn của trường.

Cô ấy cũng rất tò mò muốn biết ai đã xóa bài viết nhanh như vậy: “Tần Nguyễn này, em nghĩ ai đã dẹp bài viết sạch sẽ như vậy? Cải bài viết mà chị vừa xem cũng biến mất rồi, thậm chí trên diễn đàn còn cấm tìm kiếm tên của Lục Dịch Trần và tên của em, thật là khiến người ta giật mình đấy.”

“Em cũng không chắc lắm.”
Đám người này suy đoán hậu trường của Tần Nguyễn phải lớn đến cỡ nào mới có thể làm được như thế chứ.

Tần Nguyễn cũng đang nghĩ, là ai xóa những bài viết và bình luận bịa đặt vu khống, chửi bới cô ở trên diễn đàn trường đây.

Cô cảm thấy xét về mặt thời gian, có thể xử lý được trong thời gian ngắn như vậy thì chỉ có thể là Hoắc Chi.
Tần Nguyễn không căng mặt ra nữa: “Em thật sự rất tò mò không biết trong đầu chị đang suy nghĩ cái gì đấy!”

Cách một cái bàn, cô đưa tay chọc vào trán của Lăng Hiểu Huyên.

“Em két...”
Cô không rõ đã xảy ra chuyện gì lại khiến cho Lăng Hiểu Huyên có suy nghĩ hoang đường ấy.

Tần Nguyễn dở khóc dở cười: “Làm sao có thể tên kia không phải gu của em, quá phô trương.”

Nhận được lời phủ nhận của Tần Nguyễn, thấy ấn tượng của cô với Lục Dịch Trần cũng giống như mình, Lăng Hiểu Huyên không khỏi bật cười.
“A a a a!!!”

Tần Nguyễn đang định nói cho Lăng Hiểu Huyên biết cô đã kết hôn rồi, thì phía trước bỗng truyền đến tiếng hét thảm thiết.

Trong khu vực đọc sách yên tĩnh này, âm thanh của đối phương khá chói tai.
Lăng Hiểu Huyên đưa điện thoại đến trước mặt Tần Nguyễn. “Em xem đi, trên này nói cái gì mà em quấn lấy Lục Dịch Trần, còn mơ tưởng các ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Chị nhổ vào!” “Cái tên Lục Dịch Trần kia mà đòi là thịt thiên nga á? Không biết xấu hổ à!” ở trong mắt của Lăng Hiểu Huyên, bây giờ Tần Nguyễn chính là nữ thần của cô ấy.

Em gái khỏa dưới muốn sắc đẹp có sắc đẹp, muốn thực lực có thực lực. Mà cô ấy còn có dự cảm rằng, trong tương lai Tần Nguyễn nhất định sẽ đứng ở độ cao còn hơn nhà họ Lăng. Phải biết rằng, ở trong giới huyền học, những vị Thiên Sư có thực lực một chút đều bị các gia tộc lớn và các thể gia coi như những vị khách quý.

Thứ Lăng Hiểu Huyên đưa cho Tần Nguyễn xem chính là bức ảnh chụp bị người trong diễn đàn lưu lại và đăng lại.
Và nơi phát ra tiếng hét thảm thiết chính là cô gái đang bị cô ta đè chặt ở bên dưới.

Tần Nguyễn cau mày, vẻ mặt nghiêm trang, trầm xuống.

“Lý Hiểu, cô mau buông Lệ Lệ ra!” Những người bên cạnh thấy nếu còn tiếp tục nữa thì sẽ xảy ra án mạng mất, nên vội vàng tiến lên lôi kéo.

“Cút đi!” Lý Hiểu đang đè cô bạn thân của mình quay đầu lại nở một nụ cười hung tàn với người đang lôi kéo cô ta.