Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 255: Th n phận phu nh n nhà họ hoắc của tần nguyễn sắp lộ ra ánh



SÁNG

Tần Nguyễn thu hồi ánh mắt đang nhìn nhóm Hoắc Chi.

Cô rất bình tĩnh nói: “Không đâu.” Mọi người đều nói Tần Nguyễn là con gái riêng của nhà họ Tần, nhưng sự thật như thế nào thì có một số người biết rất rõ ràng.

Ví dụ, là con cái của bốn gia tộc lớn và sản thế gia, mạng lưới quan hệ trong nhà họ rất rộng, chỉ một nhà họ Tần nho nhỏ, thì họ chỉ cần nói một câu thôi là có thể tra ra được tất tần tật.

Có thể nói Tần Nguyễn là tiểu thư thực sự của nhà họ Tần.
“Hoắc Chi, cô có sao không?”

Tần Nguyễn khom người đỡ vai Hoắc Chi, vẻ mặt đầy lo lắng và khẩn trương.

“Tôi không sao, vết thương cũ tái phát thôi, ngài không cần lo lắng”
Lăng Hiểu Huyên tiến lên và kéo cánh tay của Tần Nguyễn.

Có lẽ là động tác lôi kéo này quá mạnh, Tần Nguyễn lại không phòng bị nên cơ thể nghiêng đi, cô sắp ngã xuống đất.

Hoắc Chi ở cách đó không xa đã sớm phát hiện Tần Nguyễn đi tới.
Cô nói với Long Hân Triết: “Không cần làm phiền đàn anh đâu ạ, tôi đã hẹn với chị Lăng rồi”

Lăng Hiểu Huyên đang đứng bên cạnh Tần Nguyễn, cô ấy không hề chen lời.

Lúc này thấy Tần Nguyễn chủ động nhắc đến mình, cô ấy lập tức đứng ra ôm lấy vai Tần Nguyễn, rồi cười nói với Long Hân Triết.
Tần Nguyễn nhẹ nhàng nói: “Bọn họ là người của nhà họ Hoắc”

“Cái quái gì vậy trời?!”

Câu này bùng nổ đến mức, trong lúc nhất thời Lăng Hiểu Huyên nói luôn tiếng địa phương. Tần Nguyễn chỉ cười không nói lời nào, cô nhấc chân rời khỏi thư viện và đi đến căng tin của trường học.
Bắt gặp kánh mắt nghi ngờ của Lăng Hiểu Huyên, cô mỉm cười: “Em bắt những bạn học kia uống nước là vì muốn tốt cho họ, trên người học bị nhiễm quỷ khí sẽ ảnh hưởng đến vận may và thậm chí là tính mạng của họ.”

“Nhưng bọn họ không biết điều ấy mà, saau chuyện này chắc chắn là họ sẽ báo cáo cho ban giám đốc trường đấy”

Lăng Hiểu Huyên không khỏi lo lang cho Tần Nguyễn .
Tần Nguyễn lại có năng lực để Hoắc Chi bảo vệ mình.

Thật là không đơn giản nhé!

Long Hân Triết mím môi, tặc lưỡi một tiếng, anh ta thử thăm dò: “Nhị gia?”
Long Hân Triết đưa mắt nhìn Tần Nguyễn, trong mắt có sự dò xét.

Thấy vậy, Hoắc Chi nheo mắt lại, cô ta tiến lên hai bước chặn tầm mắt của anh ta.

“Long thiếu, xin tự trọng”
Tần Nguyễn lập tức buông cuốn sách trên tay và dùng hai tay bảo vệ bụng, mặt tái đi vì sợ hãi.

Lăng Hiểu Huyên nhanh tay níu lấy ống tay áo của Tần Nguyễn.

Nhưng ống tay áo lại trực tiếp tách rời khỏi cánh tay của Tần Nguyễn, cho nên Lăng Hiểu Huyên chỉ giữ lại được một cái tay áo trống không, cơ thể của Tần Nguyễn vẫn còn đang ngã xuống.
Khi Tần Nguyễn kinh hãi chờ đợi khoảnh khắc tiếp xúc với mặt đất, thì cơ thể của cô lại rơi vào một vòng tay mềm mại, hơi thở lạnh lẽo.

Cho dù tốc độ của Hoắc Chi có nhanh thì cũng không kịp đỡ Tần Nguyễn đứng vững. Cô ta chỉ có thể khom người xuống, nhanh chóng xẹt qua mặt đất, dùng hai cánh tay ôm lấy Tần Nguyễn.

“Phu nhân...”
Hoạt động nãy giờ khiến cô cảm thấy hơi đói.

Cảm giác chán ăn lúc buổi sáng đã biến mất, bây giờ cô cảm thấy mình có thể ăn được hai bát cơm.

“Chờ đã Tần Nguyễn, em nói cho rõ ràng đi xem nào!”
Thân phận và gia thế của cô đều không đủ để bám vào được con tàu khổng lồ như nhà họ Hoắc.

Không có cách nào để so sánh giữa hai nhà, dù nói là cách nhau một trời một vực thì cũng là đang cất nhắc cho nhà họ Tần rồi. Long Hân Triết đưa tay sờ cầm, anh ta nghiêng đầu nhìn Tần Nguyễn đang được Hoắc Chi ngăn ở phía sau.

Tần Nguyễn cũng nghiêng đầu, đối đầu với ánh mắt tràn đầy hứng thú của anh ta.
Hoắc Chi lau máu ở khóe miệng, rồi vịn Tần Nguyễn đứng dậy.

Theo ý kiến của cô ta, phu nhân đang mang thai, không nên ngồi xổm lâu.

Tần Nguyễn nắm lấy tay Hoắc Chi, hai người nâng nhau đứng lên.
Ánh mắt của đối phương đã vượt qua giới hạn.

Hoắc Chi biết quả rõ ánh mắt của Long Hân Triết, đó là ánh mắt hứng thú với sủng vật nuôi bên ngoài của những người thuộc tầng lớp thượng lưu.

Long Hân Triết hơi mở to mắt, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào Hoắc Chi.
Vẻ mặt hoảng sợ lạ thường của Hoắc Chi đã thu hút sự chú ý của vô số ánh mắt.

Dù gì cô ta cũng đang là người chặn đường bọn họ, là người có tiếng nói nhất trong việc có để cho bọn họ rời khỏi thư viện hay không.

Cơ thể Tần Nguyễn ngã về phía sau, cô không có bất cứ chỗ nào để mượn lực, người sắp té ngã xuống đất đến nơi.
Cô ta biết phu nhân không muốn bị lộ thân phận nên không bước tới.

Hoắc Chi nhìn thấy phu nhân bị cô gái bên cạnh lôi kéo, sắp ngã xuống đất đến nơi.

Trái tim của Hoắc Chi như vọt lên cổ họng, trong bụng phu nhân còn có chủ nhân nhỏ, cô ta không kịp suy nghĩ gì đã lao tới như tên bắn.
Đừng nhìn khuôn mặt đẹp trai, dịu dàng như đứa em trai nhà bên của anh ta, thực chất ở bên trong anh ta luôn mang theo sự kiêu ngạo của một thành viên danh môn vọng tộc.

Một người như Tần Nguyễn, đúng thật là anh ta không để ở trong mắt.

Nhưng thái độ của Hoắc Chi khiến anh ta quá tò mò.
Cảnh tượng này khiến anh ta không thể hiểu nổi và có chút tò mò.

“Long thiếu.”

Hoắc Chi quay đầu lại, mặt không đổi sắc cung kính chào hỏi Long Hân Triết.
Ánh mắt anh ta lóe lên, dường như hiểu ra mục đích của những cuốn sách mình nhìn thấy trong thư viện.

Phát giác ảnh mắt của Long Hân Triết, Tần Nguyễn rất tự nhiên rời tay khỏi bụng mình.

Cô biết Long Hân Triết, người này giống như Lục Dịch Trần, cũng xuất thân từ bốn gia tộc lớn.
Hoắc Chi đè thấp âm thanh, trong giọng nói có kèm theo một chút đau đớn.

Tần Nguyễn sợ quá, tim đập rất nhanh, trái tim suýt nữa nhảy ra ngoài.

Nghe thấy giọng nói hơi đè nén của Hoắc Chi, cô vội vàng đứng lên.
“Hoắc Chi, có chuyện gì vậy?”

Long Hân Triết vẫn luôn đứng ở cửa thư viện, anh ta chứng kiến cảnh Hoắc Chi lao tới với tốc độ của một con báo săn.

Thậm chí còn lấy cơ thể của mình làm đệm thịt, cũng phải bảo vệ Tần Nguyễn không bị thương.
“Long thiếu!”

Không có mệnh lệnh của chủ nhân, Hoắc Chi sẽ không tiết lộ thân phận của phu nhân, cho dù là em vợ của Đại gia cũng không thể.

Thái độ kiên trì của Hoắc Chi càng khơi dậy sự tò mò của Long Hân Triết.
“Khục khục..”

Tần Nguyễn vừa mới đứng dậy, thì Hoắc Chi nằm dưới mặt đất lập tức lật người nằm sấp xuống, miệng ho ra máu.

Khu hình phạt không phải là nơi nhân từ gi, Hoắc Chi bị lực ngã xuống của Tần Nguyễn đánh trúng, khiến vết thương còn chưa khỏi lại vỡ ra.
Tần Nguyễn vẫn còn chưa hết sợ, cô nở một nụ cười xa cách nhưng lễ phép với Long Hân Triết.

Đôi mắt đen nhánh của Long Hân Triết hơi đảo tròng, anh ta chủ động đề nghị: “Đàn em đang muốn đến phòng ăn để ăn cơm à? Tại sao chúng ta không đi cùng nhau nhỉ?”

Tần Nguyễn bám vào vai của Hoắc Chi, vỗ vỗ hai cái để trấn an cô ta rồi từ phía sau bước ra.
Hai người này như hình với bóng, ở trong trường học lúc nào cũng dính nhau như sam.

Cô không che giấu thân phận của mình ở trước mặt Lục Dịch Trần, thì tất nhiên cũng sẽ không che che giấu giấu ở trước mặt Long Hân Triết.

Có một số việc cứ thuận theo tự nhiên, không cần thiết phải quá cẩn thận.

Tần Nguyễn lo lắng nhìn Hoắc Chi: “Cô có khó chịu không, có muốn đi phòng y tế xem một chút không?” “Không cần đâu ạ, đây là vết thương lúc trước của tôi, bác sĩ trong trường không giải quyết được”

Vết thương trên người Hoắc Chi rất kín, đúng là không phải điều mà bác sĩ bình thường có thể nhìn ra được.

Chỉ có thể về khu nhà họ Hoắc, tìm bác sĩ nhà họ Hoắc để lấy thuốc.