Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 254: Nguyễn nguyễn



Tần Nguyễn nói xong, cũng không nhìn gương mặt tái nhợt của Lệ Lệ mà đi đến trước mặt Lý Hiểu.

Mặt mũi cô gái này đờ đẫn, như1 người bị mất hồn.

May mắn vừa rồi cô không gọi hồn của cô ta về, nếu không lại bị anh linh bám vào cơ thể lần thứ hai, sẽ k2hiến tổn thương càng thêm trầm trọng. “Đó là với những anh linh được hình thành từ lòng căm hận những người đã làm tổn thương mình, oán khí của chúng ngút trời, bị kẹt lại ở giữa âm dương. Bọn chúng vì không thể đi đầu thai, cũng không có nơi để nương tựa mới trở nên như thế. Còn với những anh linh không có oán hận thì tất nhiên sẽ không sao.”

“Thì ra là thế.” Lăng Hiểu Huyên hiểu ra,

Tần Nguyễn nói tiếp: “Thật ra vẫn có một số người biết sau khi phá thai đứa nhỏ sẽ sinh ra lòng oán hận, bọn họ cũng cảm thấy tự trách vì không thể để đứa bé đến với thế giới này, nên tự chủ động siêu độ cho bọn chúng”
Hoắc Chi cũng không khuyên giải mà đánh mất sang thuộc hạ ở bên cạnh.

Người kia cầm cốc nước đi đến trước mặt cậu sinh viên đang phản đối.

Cậu sinh viên nghiêm nghị nói: “Anh định làm gì? Đây là Học viện Thịnh Thế, không phải là nơi anh có thể diễu võ giương oai nhé!”
“Ha ha ha..” Lăng Hiểu Huyên cười nói: “Chỉ là chị hơi thắc mắc một chút thôi.”

“Thắc mắc cái gì?” Tần Nguyễn cầm lấy cuốn sách dùng cho lớp học buổi chiều nay từ tay Lăng Hiểu Huyên. “Em nói xem, những cô gái vì tình thế bất đắc dĩ không thể không đến bệnh viện nạo thai, có phải những cô gái đó cũng bị anh linh quấn lấy không?” Tần Nguyễn nhẹ giọng nói: “Dù là vô tình hay cố ý, chỉ cần bọn họ từng nạo thai hay sẩy thai thì đều sẽ sinh ra anh linh. Nếu như bọn họ có thể kịp thời siêu độ cho anh linh thì có thể hóa giải sức ảnh hưởng của anh linh đối với họ, sẽ không ảnh hưởng đến vận may của chính họ, và cũng sẽ không bị tích lũy nợ âm. Đương nhiên, cũng có một số anh linh hiền lành không có oán hận, do nhiều yếu tố phức tạp khác nhau mà chúng sẽ tìm cơ hội được vào luân hồi.”

“Nhưng không phải trước đó em nói bị biến thành anh linh thì không thể nhập luân hồi sao?”
Nhưng Lệ Lệ lại cuống quýt: “Còn có hơn mười tiếng nữa mới đến đêm, lỡ như tôi lại bị thứ kia làm hại thì sao?

Tần Nguyễn quay đầu, nhíu mày: “Nó không phải thứ kia, nó là con của cô”

“Nhưng nó muốn giết tôi!”
100 triệu? Thế này chẳng phải là nhân lúc người ta cháy nhà mà đi hôi của .

Cô ta đang định nói cái gì đó thì Tần Nguyễn đã kéo tay Lăng Hiểu Huyên, quay người rời đi. “Cô đừng đi! Tôi phải làm sao bây giờ? Cô không thể bỏ tôi ở lại chỗ này một mình được!” Lệ Lệ thất tha thất thểu đuổi kịp hai người.

Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào Lệ Lệ, cô sắp hết tính nhẫn nại rồi đấy.
“Chắc có rất ít người như vậy nhỉ?

“Tóm lại vẫn phải có.”

Trong khi đang nói chuyện, cả hai đã trở lại thư viện. Nhóm người Hoắc Chi vẫn chưa rời đi.
Khuôn mặt Lệ Lệ rất tức giận, những lời nói của cô ta cũng chứa đầy sự phẫn uất.

Tần Nguyễn cảm thấy rất khó chịu: “Không đầu trong thời gian ngắn nó sẽ không nhập vào người khác, cũng không hại được cô. Nhiệm vụ quan trọng nhất của cô bây giờ là chuẩn bị tốt cho giờ Tý đêm nay, sau đó nhanh chóng đi tìm kiếm chùa chiền”

“Nhưng tôi chẳng biết cái gì cả, tôi nên tìm ai giúp đỡ đây? Không phải là cô có thể nhìn thấy nó sao, cô giúp tôi đi, tôi trả cô tiền, cô muốn bao nhiêu cũng được.”
Mờ mịt luống cuống, mang theo sự hoảng sợ khó nói nên lời.

Hồn phách của Lý Hiểu đã quay trở lại cơ thể, tất cả ký ức đều được giữ lại trong đầu của cô ta.

Những gì vừa trải qua khiến cô ta bị sốc nặng, sắc mặt trắng bệch, bởi vì sợ hãi mà ngũ quan trên gương mặt trở nên vặn vẹo.
Thay đổi phương ăn to nói lớn như thế, Tần Nguyễn không khỏi bật cười: “Thế tôi muốn 100 triệu cô cũng cho sao?”

Tiếng cười trào phúng, ẩn giấu sự khinh thường.

“..” Lệ Lệ trợn tròn mắt.
“Lệ Lệ! Nó quay về rồi! Nó tới tìm chúng ta!”

Nhìn thấy Lý Hiểu chạy tới, nhưng vì trước đó gặp phải bóng ma quá lớn nên Lệ Lệ xoay người bỏ chạy.

Cô ta còn vừa chạy vừa mắng: “Con khốn! Mày không được qua đây!” Lý Hiểu không bị anh linh nhập vào người nên tất nhiên không có được năng lực kỳ lạ như lúc nãy, cô ta chỉ có thể dựa vào thể lực của bản thân để đuổi theo.
“Uống nước!”

Ám vệ nhà họ Hoắc mặt không biểu cảm đưa cốc nước trong tay đến trước mặt cậu sinh viên kia.

“Tôi đã nói tôi không uống!”
Hai người một chạy một đuổi ở trên sân tập thể dục, loại hình tượng buồn cười này cũng rất có phong cách riêng.

Tần Nguyễn và Lăng Hiểu Huyên tiến về phía thư viện, họ bước đi chậm rãi như thể đang đi dạo.

Dọc theo suốt đường đi, hai hàng lông mày của Lăng Hiểu Huyên vẫn luôn nhíu chặt.
“Vậy cũng chẳng liên quan gì tới tôi, tôi đã nói cho cô biết phương pháp siêu độ anh linh rồi, những chuyện tiếp theo cô phải tự làm lấy, chỉ cần thành tâm là được” Lệ Lệ gào lên: “Tôi không có 100 triệu, nhưng có một triệu được không? Tôi thật sự rất sợ hãi!”

Tần Nguyễn không hề có phản ứng gì, cũng không trả lời.

Cô không thiếu tiền, cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của Lệ Lệ. Xét về nhân phẩm thì có thể thấy cô ta là một người ích kỷ dối trá, cô ta tự làm tự chịu thôi.
Lệ Lệ quay đầu trừng mắt với Lý Hiểu: “Đừng có gọi tôi, con khốn nhà cô!”

Cô ta đổ hết lên đầu Lý Hiểu chuyện vừa rồi bị anh linh làm bị thương.

Nhưng Lý Hiểu lại sợ quá, cô ta chạy về phía Lệ Lệ.
Bọn họ đang theo dõi những sinh viên bị Lý Hiểu gây thương tích uống nước bùa chú.

“Đây là thứ gì vậy, tôi không uống, ai biết bên trong có cái gì!”

Có người phản kháng, thề sống thề chết không uống thứ nước không rõ nguồn gốc này.
Người đã trở lại bình thường, Tần Nguyễn không nói lời nào mà q2uay người trở lại bên cạnh Lăng Hiểu Huyên.

“Chúng ta đi thôi”

“Ừ” Lăng Hiểu Huyên chỉ biết nhìn mà than thở.
Cô ấy nhìn thấy rõ động tác vừa rồi của Tần Nguyễn, cô chỉ vươn ngón tay ra chạm nhẹ vào Lý Hiểu một cái là cô ta tỉnh lại ngay, quả là khó tin.
Thỉnh thoảng cô ấy lại nhìn Tần Nguyễn, thải độ do dự.

Khi Lăng Hiểu Huyên lại nhìn cô một lần nữa, cuối cùng Tần Nguyễn cũng không nhịn được.

“Chị muốn nói cái gì thì nói đi, chứ cứ như thế này giống như em làm gì chị ấy”
Lệ Lệ chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Nguyễn và Lăng Hiểu Huyên rời đi.

“Lệ Lệ?”

Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Lý Hiểu.
“Không uống! Cầm thứ này đi đi, tôi uống mà có chuyện gì xảy ra thì ai sẽ chịu trách nhiệm hả?”

Người ta nói, quả tam ba bận.

Ám vệ nhà họ Hoắc tiến lên một bước, bóp cầm cậu sinh viên kia, nâng lên một chút rồi đưa cốc nước đến bên miệng cậu ta.

Cậu sinh viên còn chưa kịp phản kháng thì đã bị rót cả cốc nước vào trong họng.

Một loạt động tác được hoàn thành chỉ trong vài giây khiến người xem không khỏi choáng váng.

“Khụ khụ khục...” Cậu sinh viên bị sặc nên họ liên tục.

Nhìn vẻ mặt khổ sở của cậu ta là biết cảm giác đó không hề dễ chịu.